Chương 21: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Nơi nguyên chủ đã bị nhốt rất nhiều năm

Tống Lâm gần rạng sáng mới trở về, hắn vừa mở cửa phòng, đã bị ôm lấy.

Thuận tay sờ sờ cái đầu trong lòng ngực, đi vào bên trong, Tống Lâm đóng cửa lại, "Cả ngày hôm nay như thế nào?"

Tịch Đăng điên cuồng lắc đầu, "Chơi một chút cũng không vui, ngày mai em muốn cùng Tống Lâm cùng đi bệnh viện."

Tống Lâm đi vào phòng, nhìn thấy trên giường là một đống đồ chơi lung tung bừa bộn, lại có cả một con thú bông lớn cao gần bằng một người.

Sáng nay hắn không dặn Louis mang đồ chơi tới.

"Sao lại thế này?"

"Cái kia…… Louis ca ca đem tới."

Tống Lâm lập tức đứng lại, nhãn thần trực tiếp trừng mắt về phía Tịch Đăng, "Em gọi hắn là gì?"

"Louis……" Tịch Đăng nuốt vào hai chữ phía sau. Tống Lâm tựa như một đại gia trưởng, đề phòng tất cả những khả năng vây quanh heo trắng nhà hắn.

Tống Lâm đi đến bên mép giường nhìn mấy món đồ chơi vương vãi đầy giường, lại quay đầu nhìn xuống quần áo trên người Tịch Đăng, "Quần áo ai mặc?"

"Tự mình." Tịch Đăng lập tức trả lời, lại túm chặt góc áo Tống Lâm, "Có thể mang em đến bệnh viện không?"

Tống Lâm không muốn đem Tịch Đăng đến bệnh viện, bởi vì hắn có chút lo lắng thái độ của cô cô và dượng đối với Tịch Đăng. Bởi vì lần đó bị tấn công, cô cô và dượng đã để lại bóng ma với ma cà rồng. Hắn không muốn Tịch Đăng kích thích đến cô cô và dượng, cũng không muốn khiến cho Tịch Đăng chịu tổn thương.

"Ngoan một chút, không thể mang em đến bệnh viện được."

Tịch Đăng buông ra góc áo Tống Lâm, ngồi xuống giường, ôm lấy con thú bông to lớn kia, tâm tình hạ xuống, "Tống Lâm thật quá đáng."

Tống Lâm bị ngôn từ và tính tình trẻ con của đối phương chọc cười, "Vì sao quá đáng?"

"Tống Lâm luôn xem em là một đứa trẻ, không đúng, là sủng vật, Tống Lâm mua em về chỉ để làm sủng vật." Tịch Đăng nhéo nhéo cái mũi nhô lên của thú bông.

Tống Lâm sờ sờ đầu Tịch Đăng, "Không có sủng vật nào có thể chạy tới chạy lui như em, em nhìn em xem, còn có thể lén ra khỏi nhà? Sủng vật nhà ai giống như em?"

Tống Lâm cố ý nói sang chuyện khác, quả nhiên Tịch Đăng vừa nghe đến đây lập tức lại bắt đầu ôm hắn làm nũng bán manh.

Thật sự vẫn là một đứa trẻ.

Tống Lâm lại một lần nữa sinh ra cảm xúc không nên có mà cảm thấy hổ thẹn.

Nhưng Tống Lâm không nghĩ tới chính là, cho dù không mang theo Tịch Đăng đến bệnh viện, cô cô và dượng của hắn vẫn có ý kiến đối với Tịch Đăng.

"Lâm Lâm, không phải cô cô □□, nhưng loại sinh vật như ma cà rồng này thật sự quá nguy hiểm, nếu như con đang ngủ, cậu ta muốn giết con, con sẽ không phản ứng kịp. Con không nên nuôi ma cà rồng kia nữa, dáng dấp cậu ta đẹp, chắc hẳn một số cửa hàng sủng vật sẽ đồng ý lại thu lưu, nếu cửa hàng sủng vật không muốn, vậy đưa đi Viện Thu Lưu."

*□□ bản gốc trên Tấn Giang nó vậy nên tớ cũng không biết chỗ đó tác giả viết cái gì.

"Lâm Lâm, lần này dượng cũng đồng ý với cô cô của con. Thật sự quá nguy hiểm, hắn chính là hút máu!"

Tống Lâm cảm xúc rất tệ, nụ cười trên mặt hoàn toàn không duy trì được, "Cô cô dượng, Tịch Đăng bất đồng với các ma cà rồng khác, em ấy sẽ không gây tổn thương cho người khác."

"Sẽ không? Lúc trước ma cà rồng tấn công chúng ta vẫn còn ở thời kỳ ấu niên, con không nghe tin tức nói sao? Ma cà rồng biến dị. Đây chính là đột nhiên biến dị, con có thể bảo đảm cậu ta sẽ không biến dị?"

Tống Lâm nghe lời này xong, bất chợt nhớ tới lời nói của Tịch Đăng.

"Bởi vì răng dài ra rồi…"

"Rất muốn hút máu…"

Hắn đè xuống bất an trong lòng, "Cô cô, Tịch Đăng sẽ không biến dị, em ấy rất ngoan, cô cô không cần lo lắng. Việc này không cần nói nữa, con đi hỏi bác sĩ một chút, xem hai người khi nào có thể xuất viện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!