Chương 20: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tống Lâm là được rồi

Kim Dịch quả thật đem Tịch Đăng đưa tới bệnh viện, hắn ở phụ cận bệnh viện dừng lại, buông Tịch Đăng ra, "Ngươi đi đi."

Tịch Đăng đi về phía trước hai bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn Kim Dịch.

Kim Dịch mặt không chút để ý, "Nhìn ta làm cái gì, đi a. Lại không đi, ta sẽ không cho ngươi chạy." Lời này vừa nói ra, hắn liền nhìn thấy Tịch Đăng cúi đầu điên cuồng chạy đi, cười nhạo một tiếng, "Ngốc tử."

Hắn vểnh khóe môi, "Không tới mấy ngày sẽ chủ động tới tìm ta, Tống Lâm sao có thể bảo vệ ngươi chứ?"

Lúc Tống Lâm đang ở phòng bệnh, đột nhiên có một tiểu y tá đỏ mặt đi vào, "Tống tiên sinh, ngài nhanh đến đại sảnh tầng một nhìn xem đi."

Tống Lâm không rõ nguyên do, "Làm sao vậy?"

Tiểu y tá nửa ngày không biết nói thế nào, chỉ bảo Tống Lâm nhanh nhanh đi xuống.

Tống Lâm vừa mặc áo khoác, vừa đi ra ngoài, "Có người tìm tôi sao? Giờ này rồi?"

Hắn đi thang máy xuống tầng một, vừa đến tầng một, đã nghe thấy thanh âm ồn ào. Bình thường bệnh viện này vốn rất yên tĩnh. Tống Lâm hướng chỗ ồn ào nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy mênh mông đầu người. Bình thường cũng chưa thấy nhiều bác sĩ y tá như vậy vây quanh một chỗ, chuyện gì đây?

Tống Lâm đi về phía trước, cũng nghe những thanh âm đó càng thêm rõ ràng.

"A a a, thật sự quá đáng yêu."

"Cậu ấy đỏ mặt phải không?"

"Ma cà rồng sao có thể đỏ mặt, cô bị ngốc à? Nhưng thật sự quá đáng yêu, thật muốn ôm cậu ta một cái."

"Các người không cảm thấy cậu ấy có điểm quen mắt sao?"

……

Nhãn thần Tống Lâm đột nhiên biến đổi, nhất là sau khi nghe thấy một thanh âm thực yếu ớt.

"Ta muốn tìm Tống Lâm."

Hắn bước nhanh tiến lên phía trước, đem những người đó đẩy ra, đợi cho đến khi thấy rõ người bị đám người vây quanh, trong lòng càng căng thẳng.

Người bị vây quanh cũng nhìn thấy Tống Lâm, ánh mắt sáng lên, liền nhào tới, "Tống Lâm."

Tống Lâm ôm lấy đối phương, nhìn xuống đôi chân trần trụi của cậu, không nói hai lời, liền xoay ngang bế lên, đối với quần chúng vây xem bình tĩnh nói: "Cảm ơn các vị vừa rồi đã chiếu cố ma cà rồng nhà tôi, tôi dẫn em ấy rời đi trước."

Mọi người lập tức phát ra thanh âm không nhỏ.

"Ôi trời, dáng dấp chủ nhân thật đẹp trai."

"Không cảm thấy rất xứng đôi sao?"

"Thật xứng."

……

Tống Lâm nén giận mang theo Tịch Đăng rời đi, đến thang máy, sắc mặt của hắn vẫn rất khó coi. Ma cà rồng trong lòng ngực có chút co quắp động động chân, "Tống Lâm." Cậu ngẩng đầu hô ôm lấy hắn.

Tống Lâm không để ý tới, Tịch Đăng ôm cổ Tống Lâm, đem đầu dựa vào trên vai hắn, "Tống Lâm đừng giận em."

"Sắp bị em làm tức chết rồi." Tống Lâm cúi đầu, ánh mắt sắc bén xưa nay chưa từng có, "Ai cho em đi ra như vậy? Em còn mặc áo ngủ, bây giờ là nửa đêm, ngay cả giày cũng không mang?!"

Đều là do vai chính công Kim Dịch dẫn cậu đi quá gấp, cậu còn chưa kịp mang giày mà.

Tịch Đăng cúi đầu, "Em biết lỗi rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!