Đoạn phim quảng cáo Kim Dịch và Tịch Đăng quay được phát sóng.
Sau khi phát sóng, lập tức toàn bộ trên mạng đều sôi trào.
Không người nào nghĩ đến ma cà rồng có thể quay quảng cáo, lại còn quay được một quảng cáo duy mĩ duy huyễn như vậy, có thể so sánh với đại bài, hơn nữa giá trị nhan sắc của hai nhân vật chính trong quảng cáo này cao chưa từng có, làm cho nó sau khi được phát sóng trên mạng tỉ lệ lượt click xem nhanh chóng đột phá trăm triệu.
Tất cả mọi người đều thảo luận về hai ma cà rồng trong quảng cáo, đương nhiên số lượng thảo luận về Kim Dịch cao hơn. Nói cách khác, Kim Dịch một lần liền nổi tiếng.
Nhưng đồng thời, Kim Dịch một đêm thành danh mang đến còn có ngành sản xuất buôn bán ma cà rồng càng thêm sôi động. Càng ngày càng nhiều người muốn có một con ma cà rồng dung nhan hoàn mỹ. Bọn họ bắt đầu cảm thấy ma cà rồng chỉ dừng lại ở thời kỳ ấu niên không còn dễ nhìn nữa, bắt đầu thích loại ở thời kỳ thành niên giống như Kim Dịch.
Bởi vậy, bắt đầu phát sinh chuyện ma cà rồng bởi vì dùng thuốc kích thích bắt ép dừng lại ở thời kỳ ấu niên bị bỏ nuôi.
Nhưng mà này hết thảy những chuyện này đều không có quan hệ gì với Tịch Đăng.
Tống Lâm cúi đầu xắt rau, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, dưới làn da tinh tế hơi hơi lộ ra mạch máu màu xanh.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên hình ảnh mấy ngày trước đây hắn thấy trong camera, cùng với chuyện Louis nói với hắn.
Động tác xắt rau của Tống Lâm đột nhiên dừng lại, quả cà chua tròn vo lập tức từ trên thớt gỗ lăn xuống. Nó rơi xuống trên sàn nhà phòng bếp, tiếp tục lăn đi ra phía ngoài, cho đến khi có một cái tay đem nó nhặt lên.
"Ôi?"
Tống Lâm nghe được thanh âm quay đầu lại, phát hiện là Tịch Đăng. Tịch Đăng cầm quả cà chua, tựa hồ đang nghiên cứu nó. Tống Lâm bỏ dao xuống, đi qua lấy quả cà chua lại, cười nói: "Sao thức dậy rồi?"
Tịch Đăng đối diện ánh mắt Tống Lâm, luôn cảm thấy nhiều ngày nay Tống Lâm có ý tránh né cậu. Tịch Đăng do dự một chút, bắt lấy góc áo Tống Lâm, "Em đói bụng."
Tống Lâm cúi đầu nhìn xuống, ngón tay giật giật cuối cùng vẫn dắt lấy tay Tịch Đăng, biểu tình ôn hòa, "Đói bụng?" Hắn nắm tay Tịch Đăng đi đến trước mặt tủ lạnh.
Bên trong tủ lạnh hầu như tất cả đều là túi máu, Tống Lâm thuận tay từ bên trong lấy ra một túi, xé mở rồi đưa cho Tịch Đăng.
Sau khi Tịch Đăng nhận lấy, Tống Lâm liền nói: "Em đi đến trên sô pha ngồi đi, tôi phải nấu đồ ăn, khói dầu có thể sẽ xông đến em."
Hắn nói xong, lại phát hiện Tịch Đăng không nhúc nhích. Tống Lâm vừa nhấc mắt, liền đối diện với ánh mắt ủy khuất của Tịch Đăng. Cặp mắt kia ướt át, phảng phất tùy thời đều có thể khóc.
"Làm sao vậy? Ai khi dễ em?" Tống Lâm có điểm dở khóc dở cười sờ sờ mặt Tịch Đăng, "Túi hẹp hòi muốn biến thành túi khóc nhỏ sao?"
Vừa mới nói xong, Tống Lâm liền phát hiện mình bị ôm lấy. Trong lòng ngực thân thể nho nhỏ kia, cũng lạnh như băng.
"Tống Lâm không muốn em sao?"
Thanh âm của Tịch Đăng rầu rĩ buồn buồn, lại như là mang theo tiếng khóc nức nở.
Nhóc ma cà rồng mình nuôi này thật sự không ngu ngốc. Tống Lâm bắt đầu chậm rãi phát hiện. Đối phương thậm chí có thể nhạy bén phát hiện thái độ biến hóa của mình. Rất nhiều ma cà rồng đều sẽ không thông minh như vậy.
"Vì sao nghĩ như vậy?"
Tịch Đăng càng thêm ôm sát thắt lưng Tống Lâm, hàng mi dài rũ xuống, tựa hồ muốn giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.
"Tịch Đăng?"
"Có phải em chọc Tống Lâm giận giận không?" Tịch Đăng nói, "Tống Lâm cũng không ôm em."
Tống Lâm phảng phất như bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ lên cái trán, sau đó cười nói: "Nguyên lai là cái này à, Tịch Đăng nhà ta thích làm nũng quá đi. Tôi bây giờ ôm em, không nấu cơm nữa?"
Tịch Đăng buông ra thắt lưng Tống Lâm, ôm lấy đầu, "Không cần, em ở bên ngoài chờ Tống Lâm."
Tống Lâm vò rối đầu tóc Tịch Đăng, "Không nên suy nghĩ bậy bạ, ngoan."
Tịch Đăng gật gật đầu, cậu xoay người rời đi, thời điểm đi đến cửa phòng bếp, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!