Tịch Đăng siết chặt mảnh vải trong tay, đột nhiên nhìn về phía Kim Dịch.
"Ta sẽ không, sẽ không biến thành quái vật chỉ biết hút máu."
Kim Dịch hơi hơi đứng thẳng người, nghe lời Tịch Đăng nói, hắn cười liếc liếc mắt đối phương, nhưng giây tiếp theo chính hắn lại bóp lấy cổ Tịch Đăng.
"Quái vật hút máu?" Hắn nhẹ giọng nói, "Trong mắt ngươi, ma cà rồng chính là loại này sao? Vậy ngươi căn bản không xứng là ma cà rồng."
Tay Kim Dịch chậm rãi bóp chặt, Tịch Đăng hàng mi dài run rẩy, đôi tay đặt ở bên người dần dần buông ra.
"Phế vật." Kim Dịch phun ra hai chữ, buông lỏng tay. Hắn đột nhiên kéo Tịch Đăng vào trong trong ngực, "Tên bảo vệ kia gọi người đến đây rồi."
***
Tiếng bước chân hỗn loạn tới gần.
"Lúc nãy chính là chỗ này, có người đem tôi trói ở chỗ này, trên mặt đất còn có máu của tôi."
"Anh thấy rõ là ai không?"
"Là……" Bảo vệ tiểu khu dừng một chút, "Tôi không có thấy rõ, nhưng hắn có hàm răng rất sắc."
"Hàm răng? Chẳng lẽ là ma cà rồng?"
"Trong tiểu khu của chúng ta có bao nhiêu nhà nuôi ma cà rồng?"
"……"
Kim Dịch ngồi ở trên cây bên ngoài gara, thính lực nhạy bén giúp hắn nghe được toàn bộ lời nói của mấy người đó.
Hừm, chết tiệt.
Kim Dịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn ma cà rồng đột nhiên cắn cổ mình, đối phương tựa hồ đã mất đi lý trí, đem răng nanh cắm vào trong mạch máu của hắn, rồi bắt đầu không biết tiết chế mà hút.
Tiểu hỗn đản chết tiệt này, bảo cậu hút máu nhân loại, không hút, vậy mà hút máu hắn lại chẳng thèm hỏi một câu.
Kim Dịch bị động tác thô lỗ của Tịch Đăng làm cho có điểm không khoẻ, hắn hơi hơi cúi thấp đầu, một bàn tay lạnh lẽo lập tức gắt gao chế trụ cổ hắn, không cho hắn di chuyển, thậm chí, trong cổ họng đối phương còn phát ra thanh âm khò khè biểu đạt sự phẫn nộ.
Kim Dịch không thể làm gì khác, đành phải ôm ngược lấy Tịch Đăng, để cho đối phương có thể hút máu tốt hơn.
Không biết qua bao lâu, Kim Dịch sắc mặt càng ngày càng trắng, đám người trong gara đang thương lượng việc báo công an và thông báo tình huống phát sinh đêm nay cho các hộ gia đình. Hắn hạ mi, đột nhiên đánh một phát mạnh xuống cái mông ma cà rồng còn đang treo ở trên người mình hút máu.
Một cú này, trực tiếp đánh tỉnh Tịch Đăng.
Cậu có điểm kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, sau đó chậm rì rì đem răng nanh của mình từ trong cổ Kim Dịch rút ra, nhìn thấy trên cái cổ trắng nõn của hắn xuất hiện hai cái lỗ máu to bự nổi bật. Không hiểu sao cậu cảm thấy rất chột dạ. Tịch Đăng do dự một chút, rồi vươn đầu lè lưỡi liếm liếm miệng vết thương, nhưng mà giây tiếp theo đầu của cậu đã bị đẩy ra.
Kim Dịch có điểm ghét bỏ đem đầu Tịch Đăng từ trên cổ mình đẩy ra, sờ soạng miệng vết thương của mình, thấp giọng mắng một câu…
"Đệt, tốc độ khép lại đều trở nên chậm."
Tịch Đăng ánh mắt tự do, cuối cùng cúi đầu, bày ra một bộ dáng nghiêm túc ăn năn.
Kim Dịch đem đầu Tịch Đăng nâng lên, nhìn thấy đối phương hiện tại hung tướng đã tiêu hết, búng một cái trên trán Tịch Đăng, "Ngươi hút máu ta cũng không phải chuyện tốt gì, bởi vì dục vọng hút máu của ngươi sẽ càng ngày càng mãnh liệt."
Tịch Đăng bị búng một phát khiến thân thể lung lay, sau đó vội vàng vươn tay che kín cái trán của mình.
"Này, tiểu hỗn đản, ngươi chẳng lẽ chuẩn bị sau này đều hút máu ta à." Lúc này Kim Dịch lộ ra một gương mặt mỹ nhân lạnh lùng.
Tịch Đăng lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!