Chương 12: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Thật ngọt, muốn nếm thử một ngụm

Sắc mặt Tống Lâm lập tức tối lại, hắn di chuyển thân thể, ngăn trở mọi góc độ mà tầm mắt Kim Dịch có thể nhìn Tịch Đăng.

Kim Dịch thấy thế, trào phúng cười, quay đầu lại. Hắn đem ly rượu trong tay đặt lên trên bàn, thân mình tựa vào sô pha, phát ra một âm tiết đơn, "Chậc."

Hứa Nhạc Ninh mỉm cười, "Tống Lâm, cậu đừng nghe hắn nói bậy."

Kim Dịch nâng lên mí mắt liếc nhìn Hứa Nhạc Ninh một cái, ánh mắt nhìn qua vô cùng mạn bất kinh tâm*, "Ta không nói bậy."

*Mạn bất kinh tâm: Thờ ơ, không để ý, không đếm xỉa tới.

Hắn quay đầu nhìn Tịch Đăng bị Tống Lâm che chắn kín mít ở phía sau, "Sủng vật bị nhân loại nuôi nhốt, một khi rời khỏi tầm mắt chủ nhân, sẽ bị nguy hiểm xé nát, cũng rất bình thường. Không có năng lực công kích, không có năng lực phòng ngự, chỉ biết vẫy đuôi lấy lòng." Lời nói của hắn không có châm chọc, chỉ là đang kể sự thật.

Tịch Đăng siết chặt quần áo sau lưng Tống Lâm, động tác này của cậu đương nhiên bị Tống Lâm phát hiện. Tống Lâm không quay đầu lại, tay lại đưa đến phía sau cầm lấy tay Tịch Đăng.

"Việc này cũng không cần ngươi lo lắng."

Kim Dịch thu hồi tầm mắt, "Tùy."

Hứa Nhạc Ninh ngồi xuống, rót một ly rượu đưa tới trước mặt Tống Lâm, "Lâm ca ca, cho dù cậu không tin hắn, cũng phải tin tưởng tình nghĩa nhiều năm của chúng ta phải không?" Trên mặt hắn treo nụ cười nhàn nhạt, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu lên tóc, lên mặt hắn, rơi vào trong con ngươi, phảng phất giống như một dòng nước đang chậm rãi chảy ở trong mắt hắn.

Tống Lâm lấy ly rượu qua uống một hớp lớn, "Được, tôi đáp ứng." Hắn uống rượu xong, liền dắt Tịch Đăng đứng lên, "Ngày mai gặp ở công ty, tôi dẫn em ấy trở về trước."

Hứa Nhạc Ninh ai một tiếng, "Về sớm như vậy làm gì?" Ý cười yêu kiều nhìn Tịch Đăng ló ra nửa cái đầu phía sau Tống Lâm, "Cháu trai lớn, khó khăn lắm mới ra ngoài được, không muốn chơi nhiều hơn sao? Tống Lâm, cậu cũng đừng xem em ấy là ông lão mà nhốt ở nhà cả ngày, ra ngoài gặp nhiều người vẫn tốt hơn."

"Sau đó biến thành như hắn?" Tống Lâm dùng ngữ khí ghét bỏ nói. Kim Dịch nhíu mày lại, nhưng như cũ cúi đầu uống rượu, cũng không để ý tới lời khiêu khích của Tống Lâm.

Hứa Nhạc Ninh đứng lên, vòng qua Tống Lâm kéo lấy cánh tay Tịch Đăng, lôi kéo đối phương ngồi xuống, "Chơi nào." Hắn buông tay ra, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tịch Đăng, chống lại ánh mắt hoảng sợ của đối phương, hắn giơ ly rượu trong tay lên, "Thử một chút xem sao?"

Tống Lâm trừng mắt nhìn Hứa Nhạc Ninh, "Cậu làm cái gì?"

Hứa Nhạc Ninh bày ra dáng vẻ thực vô tội, "Tôi chỉ là hỏi cháu trai lớn nhà tôi có muốn uống rượu không?"

"Không cần." Tống Lâm liếc nhìn Hứa Nhạc Ninh đang ngồi cùng Tịch Đăng, không hiểu sao cảm thấy khó chịu, hơn nữa cái cảm giác khó chịu này hắn cũng không biết nguyên nhân là do Hứa Nhạc Ninh, hay là Tịch Đăng. Hắn liền kéo Tịch Đăng, chính mình ngồi vào vị trí lúc trước của Tịch Đăng, còn để cho Tịch Đăng ngồi vào bên cạnh mình.

Ừm, như vậy không còn khó chịu nữa.

Trên đường về nhà, Tống Lâm nhìn Tịch Đăng ngồi ở ghế phụ, đắn đo rất lâu mới mở miệng, "Tịch Đăng, bảo em quay quảng cáo, có phải em không thích hay không?"

Tịch Đăng quay qua, lắc đầu, "Tống Lâm thích."

Chỉ cần hắn thích, là được.

Là ý này sao?

Tống Lâm trong lòng ấm áp, sờ sờ đầu tóc Tịch Đăng, "Tốt, biểu hiện ngoan như vậy, muốn hút máu không?"

Tịch Đăng lắc đầu quay mặt lại, kỳ thật cậu hiện tại rất muốn hút máu, loại này xung động này hoàn toàn không giống cảm giác đói bụng ngày xưa. Cậu dùng đầu lưỡi liếm liếm hàm răng của mình, luôn cảm thấy hơi hơi ngứa, giống như có thứ gì đó muốn chui từ dưới đất lên vậy.

Tịch Đăng đột nhiên nhớ lại trước khi rời khỏi quán bar, cậu quay đầu liếc nhìn Kim Dịch. Kim Dịch ở trong nguyên tác chỉ nghe lời Tống Lâm nói, nhưng hiện tại không biết vì sao hắn lại có liên hệ với Hứa Nhạc Ninh, quan hệ giữa bọn họ có chút kỳ quái, là bạn nhưng cũng không phải bạn.

Kim Dịch đối với ánh mắt hình như rất mẫn cảm, cậu vừa quay đầu lại, Kim Dịch liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy cậu, Kim Dịch ý vị thâm trường cười một cái, sau đó giơ tay sờ sờ cổ của hắn.

Động tác này có ý gì?

***

Bởi vì nhân vật chính của quảng cáo là hai ma cà rồng, công ty Tống Lâm cố ý chọn toàn bộ thời gian quay chụp vào buổi tối.

Kim Dịch ngẩng đầu, mắt tà cương cứng xuống tay từ chuyên viên trang điểm đang đứng ở một bên không biết phải làm sao, "Muốn hóa trang gì thì làm nhanh chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!