Chương 42: (Vô Đề)

Lần này, Chu Doãn Thịnh và Tào Mặc Khôn gần như rơi vào giấc ngủ cùng một lúc, khi tỉnh dậy đã ở trong không gian ngân hà. Năng lượng cuồng bạo sau khi vận mệnh chệch đường ray hình thành một lốc xoáy cực lớn, một dòng chảy vào tiềm thức của Chu Doãn Thịnh, một dòng lại không biết tung tích.

Chu Doãn Thịnh cố gắng mở rộng cảm ứng, nhưng vẫn không thể nào điều tra ra tung tích của năng lượng.

Chẳng lẽ anh ta cũng có một không gian giống như không gian ngân hà của mình, độc lập khỏi thế giới của Chủ Thần? Đây là giải thích duy nhất mà Chu Doãn Thịnh có thể nghĩ ra.

Để xác định xem có phải người yêu lần nào cũng đi vào luân hồi theo mình hay không, lần này Chu Doãn Thịnh không ngủ đông nữa, mà là lập tức đi vào thế giới tiếp theo.

Hiện giờ hắn đang nằm trên một chiếc giường khung (1) cổ kính, bên cạnh giường có một cô gái nhỏ nằm sấp, lư hương trên kệ đồ cổ (2) bốc lên khói xanh, mang theo một mùi hương ngọt lừ.

Chu Doãn Thịnh tránh qua cô gái nhỏ kia xuống giường mặc quần áo, vừa dập tắt lư hương vừa tìm đọc tư liệu trên trí não.

Thế giới này rất kỳ lạ, có đàn ông, có phụ nữ, còn có cả ca nhi. Ca nhi chính là đàn ông có thể sinh con, ngoại hình trông không khác gì đàn ông, nhưng một nơi nào đó trên người sẽ có một nốt ruồi chu sa. Màu nốt ruồi chu sa càng tươi thì càng có nghĩa khả năng sinh sản của ca nhi càng cao.

Quốc gia này tên là Chử Vân, không biết vì sao mà khả năng sinh sản của phụ nữ càng ngày càng thấp, mấy chục năm thậm chí cả đời không có thai, hoặc nếu hoài thai thì đều là thai nam, không có thai nữ.

Thấy số dân trong nước đã ít đến mức sắp tuyệt hậu, triều thần đều nóng nảy, quy kết chuyện này do hoàng đế lập nam hậu khiến thần linh tức giận, kiên quyết yêu cầu hoàng đế xử lý nam hậu.

Hoàng đế yêu nam hậu sâu sắc, đương nhiên không chịu đồng ý, vì thế xây một đàn tế trời cầu khấn thần linh. Thần linh cảm động với lòng thành của ông, giáng một cột sáng xuống bụng nam hậu, sau đó nam hậu sinh ra ca nhi đầu tiên của nước Chử Vân.

Phần lớn phụ nữ chỉ có thể mang thai nam, còn ca nhi thì có thể mang cả thai nam, thai nữ và ca nhi, mà con cái sinh ra bình thường đều xinh đẹp thông minh, cơ thể khoẻ mạnh. Cho nên ở nước Chử Vân, ca nhi rất được chào đón.

Vì bảo đảm tăng trưởng dân số, hoàng đế nước Chử Vân ban hành luật pháp, quy định mọi ca nhi đủ hai mươi tuổi đều phải kết hôn. Người không có hôn ước, nha môn trong vùng có quyền chỉ định một vị hôn phu cho người này.

Thân xác mà Chu Doãn Thịnh nhập vào này chính là một ca nhi, tên là Chu Tử Ngọc, giữa ấn đường (*) có một nốt ruồi chu sa màu hồng nhạt, thể hiện khả năng sinh sản của hắn rất thấp, chỉ hơn phụ nữ một chút.

Bởi vì Chu Doãn Thịnh có thói quen vừa đến là điều chỉnh số liệu cơ thể thành trạng thái tốt nhất, thế nên hiện giờ nốt ruồi chu sa này đã biến thành màu đỏ tươi như máu.

(*) Ấn đường là phần giữa trán, là giao điểm giữa hai lông mày.

Chu Doãn Thịnh quan sát Chu Tử Ngọc trong gương, cười tự giễu. Hắn tự xưng mình tài giỏi tuyệt đối, cái gì cũng biết, chỉ trừ sinh con, giờ thì hay rồi, rốt cuộc thành vạn năng, ngay cả con cũng sinh được.

Mặc dù vậy, hắn cũng không nghĩ đến việc điều chỉnh lại số liệu cơ thể mình. Một là bởi vì sức khoẻ và tài năng là chỗ dựa cơ bản nhất của hắn, hai là mặc dù Chu Tử Ngọc này là ca nhi, nhưng hiện giờ trong nhà họ Chu chỉ có nha đầu riêng Thuý Nhi và bà vú Lư biết bí mật này.

Cả đời cha Chu Tử Ngọc chỉ có một đứa con duy nhất là hắn, lo lắng khả năng sinh sản của hắn thấp, không được nhà chồng thích, lại còn không giữ được gia nghiệp lớn như vậy, cho nên đã che nốt ruồi chu sa của hắn đi, coi là con trai mà nuôi lớn.

Ba năm trước, chồng chồng nhà họ Chu ra ngoài thăm người thân, trên đường gặp sơn tặc, bị giết hại, gia nghiệp từ đó do Chu Tử Ngọc kế thừa.

Huyện Thanh Mân mà nhà họ Chu sở tại cách kinh thành không xa, giao thông thuận lợi đất đai màu mỡ, là một thành trấn giàu có. Mà địa bàn nhà họ Chu sở hữu vạn khoảnh ruộng tốt, có thể coi là phú hào một phương.

Chu Tử Ngọc từ nhỏ được nuôi dạy như con trai, năng lực và thủ đoạn đều đứng hàng đầu, cho nên người ngoài chưa bao giờ từng nghi ngờ thân phận của hắn. Nếu như nhân vật thụ chính của thế giới này không xuyên đến, cả đời này hắn sẽ sống rất thoải mái.

Nhưng cố tình nhân vật thụ chính đã xuyên đến, Chu Tử Ngọc lập tức bị hạ xuống làm nam phụ độc ác, cuối cùng bị diệt trừ.

Đúng vậy, đây là một thế giới đam mỹ xuyên không làm ruộng, nhân vật thụ chính nhập vào một ca nhi tên là Chương Thư Lâm, cổ tay có một nốt ruồi chu sa đỏ tươi khiến cậu ta rất được hoan nghênh.

Nhưng nhà cậu ta nghèo khó, lại có một đám người thân cực phẩm, cho nên đến mười bảy tuổi vẫn chưa tìm được vị hôn phu.

Để bảo vệ cha mẹ bánh bao (*) và mấy đứa em nhỏ tuổi thông minh, nhân vật thụ chính nỗ lực phấn đấu, làm ruộng đãi vàng, rốt cuộc thành địa chủ phú hào một phương.

(*) chỉ người lúc nào cũng im hơi lặng tiếng chịu uất ức, bị bắt nạt cũng không bao giờ biết chống trả.

Mà nhà họ Chu chính là một chướng ngại vật trên con đường phát tài của cậu ta, bị trung khuyển công của cậu ta đá bay đến chân trời, hoá thành một vệt sao tàn.

Khi Chu Doãn Thịnh tỉnh lại, Chu Tử Ngọc đã đắc tội với Chương Thư Lâm. Chẳng những cướp đoạt con đường kiếm tiền sống tạm nuôi gia đình của cậu ta, mà còn uy hiếp muốn phá huỷ con đường khoa cử thăng chức của em trai cậu ta.

Mà hiện giờ Chương Thư Lâm đã nhặt trung khuyển công – hiện giờ là thế tử phủ hầu, tương lai sẽ trở thành đại thần cố mệnh quyền thế ngập trời – bị thương mất trí nhớ về nhà chữa trị, ắt hẳn đã bồi dưỡng được tình cảm.

Đợi khi trung khuyển công khôi phục trí nhớ, hắn sẽ cưỡi ngựa lớn, dẫn kiệu tám người nâng đến cưới nhân vật thụ chính. Em trai của nhân vật thụ chính cũng sẽ đỗ trạng nguyên, một bước lên mây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!