Chương 8: Chiếu Cố Hắn

Thịt ếch thấm đẫm gia vị ở trên than hồng phát ra âm thanh xèo xèo, hương thơm mê người kích thích cảm giác thèm ăn.

Tống Diên Phong lấy vĩ nướng xuống, đặt ấm nước nhỏ lên.

Cậu chọn phần đùi to cho Khoái Triệt, thấy hắn không phản ứng cũng không nói gì, liền nhẹ nhàng kéo tay hắn đặt chén cơm vào.

Động tác này làm từ nhỏ đến lớn, quen đến không thể quen hơn được nữa.

Khoái Triệt đã đóng kết nối với thị giác của tinh thần thể, mang theo tâm trạng thả lỏng ở trong bóng tối, yên lặng nghe lính gác trước mặt xếp đặt mọi thứ.

Âm thanh đồ vật nhẹ nhàng va chạm vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Giống như hắn trở về thời thơ bé, luôn là người này chiếu cố hắn, xử lý tất cả những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày.

Nhiều lúc hắn nghĩ nếu như năm đó kiên quyết không rời đi, có lẽ hắn sẽ tầm thường trưởng thành dưới mái ấm tình thương thiếu thốn trăm bề ấy, nhà tranh vách lá, cơm canh đạm bạc, nhưng sẽ trải qua những ngày tháng bình yên.

Cuộc đời lại chẳng có nếu như.

Huống chi khi ấy hắn mới mười lăm tuổi, ai cũng cho rằng sau khi nhận tổ quy tông, một tương lai tốt đẹp đang chờ đợi hắn.

"Thức ăn không hợp khẩu vị à?" Thấy hắn thất thần, Tống Diên Phong liền hỏi.

"Không, ngon lắm." KT lập tức lắc đầu, lại bày tỏ.

"Mà tôm hơi dai, cậu ăn đi.

Tôi muốn ăn ếch nướng.

Món gỏi cũng rất ngon."

Điều kiện kinh tế hiện tại cho phép Khoái Triệt ăn thịt sinh vật biến dị bất cứ lúc nào, nhưng hắn không biết Tống Diên Phong thì sao.

Tù nhân hẳn không có loại đãi ngộ này.

Hắn không muốn chiếm mất phần của cậu.

Tống Diên Phong chần chừ giây lát, lựa hết thịt ếch cho hắn, lại gắp thêm ít dưa leo rồi gợi chuyện.

"Nghe nói trận ở biên giới phía Bắc vừa rồi thương vong rất lớn, anh có tham gia không?"

Khoái Triệt im lặng một lúc mới trả lời.

"Có.

Tôi cũng được điều đi."

"Không bị thương chứ?"

Câu hỏi tiếp theo đến quá nhanh, hắn càng khẳng định cậu đã biết không ít chuyện từ chỗ Đặng Sĩ Khiêm.

Việc cậu vẫn luôn hỏi thăm tin tức của hắn, Đặng Sĩ Khiêm đã sớm nói qua.

Hắn cũng nhắc nhở tên kia đừng kể mấy chuyện tiêu cực vô bổ.

Nhưng từ khi được điều đi hỗ trợ biên giới phía Bắc, hắn còn chưa có cơ hội liên lạc với Đặng Sĩ Khiêm, kế hoạch bị thay đổi đoán chừng tên kia chưa nắm được, không biết đã tố với cậu chuyện gì rồi.

Bây giờ thì càng khó hơn, ở đây không có internet, không lẽ hắn viết chữ vào giấy rồi cột vào chân Apis để truyền tin.

Với khả năng của con ong béo ấy, hắn chỉ có thể dùng mảnh giấy to bằng móng tay, đủ viết hai chữ: "Câm miệng!".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!