Sau một giây sửng sốt, Tống Diên Phong nhíu mày nhìn Khoái Triệt chằm chằm, muốn từ trên mặt hắn tìm thêm chút thông tin.
"Làm thế nào anh biết?" Cậu hỏi.
Rất nhiều người nghe nói tinh thần thể của cậu là tràm bông trắng, nhưng ngoại trừ vị ở "sân sau" kia, không ai biết chúng cũng trổ hoa theo mùa chứ đừng nói đến chuyện nở muộn.
Có lẽ vì giọng cậu không mấy thân thiện, nét mặt Khoái Triệt cũng sa sầm.
Hắn chầm chậm đứng lên.
Bộ quần áo tù nhân rộng thùng thình khiến vóc dáng cao gầy càng thêm ốm yếu.
Tống Diên Phong hơi phân tâm, trong đầu cân nhắc việc tăng thêm khẩu phần bữa trưa cho tù nhân mới, lại nghe đối phương buồn bực trả lời.
"Đặng Sĩ Khiêm gửi báo cáo."
Cậu nhướng mày.
Không ngoài dự đoán, nhưng cứ thấy có gì đó sai sai.
Vị kia không ở "sân sau" lo cho cái nghiên cứu mãi dậm chân tại chỗ của mình, còn muốn quản cả tinh thần thể của người khác?
"Hắn đề nghị cử một dẫn đường cấp cao đến cho cậu." Khoái Triệt vừa nói vừa đến gần.
"Hả?" Tống Diên Phong tròn mắt.
Cậu không biết nên ngạc nhiên vì chuyện nào trước.
Đặng Sĩ Khiêm cũng là dẫn đường, học vị tiến sĩ, chịu trách nhiệm chính ở phòng thí nghiệm trung tâm Ty Đoan.
Mấy năm qua hai bên xem như có giao tình nhưng khu vực đó thuộc về bí mật quốc gia, cả Tống Diên Phong cũng không có quyền tự ý xâm nhập.
Vậy mà Khoái Triệt thậm chí còn được xem báo cáo?
Cứ cho là xem được đi, rồi sao lại liên quan đến cậu.
Tiến sĩ Khiêm từ khi nào tốt bụng như vậy? Muốn khai thông cho cậu, cậu từ chối, liền giúp cậu tìm người khác?
Rốt cuộc anh ta là chuyên gia nghiên cứu hay chuyên gia mai mối?
Mà cậu có tài cán gì để dẫn đường người ta vượt đường xá xa xôi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Tỉ lệ mười lính gác chỉ có một dẫn đường thật sự quá thấp, quân đội luôn không đủ người.
Thông thường những tổ dẫn đường làm nhiệm vụ xong sẽ rút đi để hỗ trợ nơi khác, căn bản là cung không kịp cầu.
Ngoại trừ người trước mặt, năng lực một mình cân cả đại đội, nhưng đã bị tống giam.
Nếu dẫn đường cao cấp được cử đến là hắn thì cách thức cũng quá kỳ quái.
Huống chi tiêm thuốc ức chế rồi chẳng khác nào người thường.
Cậu thật không hiểu rốt cuộc chuyện gì khiến hắn đẩy bản thân rơi vào tình thế này.
Hiện tại hắn còn dư thừa sức lực chất vấn cậu:
"Vì sao bị thương mà không báo lên? Vì sao cần hỗ trợ mà không đề xuất? Vì sao..."
Nắm tay hắn siết chặt, bộ dạng kìm nén vô cùng...! uất ức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!