Để quản lý đối phó đám người kia, phó quản lý khu Đoan cùng một binh sĩ đưa tù nhân mới đến "phòng giam".
Bác sĩ của trại cũng đi theo để kiểm tra sức khỏe ban đầu.
Trừ chính chủ không nhìn thấy, ba người còn lại đều không nói nên lời khi cửa phòng mở ra.
Đây là trại giam hay khu nghỉ dưỡng vậy?
Tủ gỗ xoan đào, chiếu trúc đen thì cũng thôi đi, một bình hoa cẩm chướng nữa là sao? Để cho ai ngắm?
Phó quản lý khu Đoan hắng giọng, tránh nặng tìm nhẹ nói:
"Bên trên dặn dò cẩn thận chiếu cố."
Binh sĩ tỏ vẻ hiểu rõ, gật gật đầu, để cho dẫn đường ngồi xuống ghế dựa bên bàn.
Cả đường đi, đừng nói đến vấp, bước chân vị này ngập ngừng một lần cũng không có.
Phó quản lý khu Đoan không nhịn được mà nghiên cứu mắt hắn hồi lâu.
Đôi tròng màu hổ phách trong suốt ẩn dưới hàng mi nâu nhạt vô cùng hút hồn, con ngươi đen không có tiêu cự nhưng vẫn khiến người ta đắm chìm.
Như một bể mật ngọt ngào, quyến rũ ong bướm đến tìm chết.
Trong lý lịch, ba năm trước Khoái Triệt được phong hàm thiếu tướng, khi đó hắn còn chưa tròn hai mươi lăm tuổi, là dẫn đường cấp tướng trẻ nhất trong lịch sử nhân loại.
Tiếng tăm vang dội, công danh sáng lạn, tiền đồ rực rỡ.
Ai ngờ chỉ một thời gian ngắn ngủi đã sa cơ.
Phó quản lý khu Đoan cảm khái một hơi, dời tầm nhìn sang lồng chế phách.
Ba mươi tám tinh thần thể ong khoái đang ngủ bên trong.
Số lượng không nhiều, không rõ năng lực đến mức nào mà dẫn đường này có thể đạt cấp tướng khi còn trẻ như vậy.
Đáng tiếc bây giờ cái gì cũng không còn.
Bị quăng đến nơi này tạm giam chẳng khác nào án chung thân.
Trại "dưỡng lão" Ty Đoan chưa từng có phạm nhân ra tù, càng chưa từng có ai vượt ngục thành công.
"Các chỉ số đều rất ổn, nếu không có vấn đề gì, cách một tuần tôi sẽ đến kiểm tra một lần." Bác sĩ vừa nói vừa thu gom dụng cụ cho vào túi chuyên dụng.
Binh sĩ mở tệp hồ sơ lấy ra một biên bản, cả ba người cùng ký tên.
"Việc bàn giao đã hoàn thành, tôi xin phép trở lại để báo cáo."
Cậu ta giơ tay chào xong lập tức xoay người rời đi, phó quản lý khu Đoan và bác sĩ nhìn nhau.
Cái bộ dạng chỉ muốn chạy trối chết kia là sao vậy?
Bác sĩ hơi nhúng vai, ra hiệu tạm biệt với phó quản lý khu Đoan rồi cũng rời khỏi phòng.
"Có thể chỉ nhà vệ sinh giúp tôi không?" Khoái Triệt lên tiếng, giọng nói không nhanh không chậm, bình thản như thể không nhớ bản thân đang là một tù nhân.
Phó quản lý khu Đoan còn chưa quyết định dùng lời hay trực tiếp đi đến, chó vện đã khều nhẹ chân dẫn đường, chủ động dụi đầu vào tay hắn ta.
Tinh thần thể cũng giống động vật bình thường, có năng lực hành động độc lập, tương tác thân mật như thế biểu hiện chúng thích đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!