Chương 2: Đội Áp Giải

Bình minh vừa hé cũng là lúc Điên Điển nhẹ nhàng lướt trên mặt nước hiền hòa của sông Thu Tiều, tiến vào địa phận Ty Đoan.

Cái mũi quả lê vàng rực rỡ rẽ sóng kéo theo thân hình khổng lồ chầm chậm thâm nhập mảnh rừng lớn nhất đầm lầy Lục Xa.

Bốn bề vang vọng âm thanh vỗ cánh từ những bầy ong, vo ve, vo ve xuyên vào tai không ngừng nghỉ khiến cho người ta váng cả đầu.

Dưới nền trời xanh ngắt, từng mảng trắng tinh phủ trên tầng lá màu lục sẫm, mềm mại đong đưa.

Ngập không gian đều là hương thơm lịm ngọt.

Rừng tràm đang rộ mùa hoa.

Hồ Kiện Toàn tuần tra một vòng trên bong rồi buồn bực chui vào trong khoang.

Gã cảm thấy mình nhất định có bệnh nên mới xin nhận cái việc áp giải nhàm chán này.

Dùng một chiến hạm cấp SS, một đại đội người thường và hai tổ lính gác dẫn đường để áp giải một tên phạm nhân vừa mù vừa phế.

Gã thật không hiểu cấp trên lo sợ điều gì.

Cho dù trước kia hắn rất có năng lực thì hiện tại chỉ là một dẫn đường bị ức chế, trói gà không chặt.

Vừa đóng cửa khoang xoay người lại, Hồ Kiện Toàn suýt đụng phải kẻ mà gã mới rủa thầm.

Lúng túng mất vài giây vì phản ứng giật nảy của mình, gã mới thở phào nhớ ra tên kia không nhìn thấy.

"Sao anh lại ra đến đây?" Hỏi xong, Hồ Kiện Toàn cảm thấy giọng điệu của bản thân hơi gay gắt bèn thêm vào.

"Nhà vệ sinh hướng bên kia."

Vì ở trên tàu nên họ không cần hạn chế tự do của phạm nhân, trong giới hạn khoang tàu, có thể đi lại thoải mái.

Hai ngày qua, tên này luôn ở trong phòng, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ đến nhà vệ sinh hoặc tìm nước uống, cả đường đi đều không hề có hành động nào khác thường.

Tuy gã cảm thấy dùng thái độ khách sáo với phạm nhân thì rất quái dị, nhưng cấp trên đã nghiêm khắc dặn dò, phải chiếu cố kẻ này, gã không dám lỗ mãng tạo sơ hở cho người khác bắt bẻ.

Đợt xét quân hàm năm nay chỉ còn hơn một tháng.

"Tôi hóng gió." Khoái Triệt bình tĩnh đáp lời gã.

Đôi mắt màu hổ phách hướng ra cửa sổ bên cạnh mở to như đang ngắm cảnh.

Thật đáng tiếc.

Hồ Kiện Toàn cảm thán trong lòng.

Một đôi mắt xinh đẹp như vậy mà không có tác dụng gì.

"Cẩn thận bị lạnh."

Nói xong Hồ Kiện Toàn cũng tự mình buồn nôn.

Làm sao mà gã trở nên thương hoa tiếc ngọc rồi.

Có lẽ bị tác dụng phụ của thuốc ức chế nên đối phương càng có vẻ yếu ớt, xanh xao gợi ra phản ứng bản năng muốn bảo vệ trong thâm tâm gã.

Kỳ thực ngoại hình của hắn vẫn cao lớn hơn gã một chút.

Liếc qua hai vệ binh nghiêm chỉnh đứng bên cửa thoát hiểm một cái, không đợi kẻ kia đáp lời, Hồ Kiện Toàn nhanh chóng rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!