Chương 11: Chiếc Kén Tàng Hình

Tiến sĩ mất tích.

"Sân sau" quên luôn món lẩu trên bếp, bắt đầu tỏa ra tìm người.

Tống Diên Phong cũng vội vã trở về.

Trong bóng tối nhá nhem ở hiên sau, Khoái Triệt ngồi ngẩn người "nhìn" Mela, tinh thần thể tràm lớn nhất của cậu.

Không như hắn vừa thức tỉnh đã mang theo ba mươi tám cá thể ong khoái đánh động cả gia tộc đổi ý mang về nhận tổ quy tông, Tống Diên Phong chỉ là lính gác cấp E với ba cây tràm non không ai để ý.

Chỉ có hắn trịnh trọng hứa mỗi năm đều sẽ cho bầy ong giúp tràm của cậu thụ phấn, nhân số lượng cá thể lên.

Mười hai năm vật đổi sao dời, cây con đã thành đại thụ, chỉ không biết ai còn nhớ lời hứa năm nào.

Lại nói, nếu hắn nhớ thì sao? Năm năm nay, cách nhau vạn dặm, cậu không trở về, hắn lại không thể tùy tiện đến Ty Đoan.

Mà những năm này, số cá thể tràm của cậu vẫn tăng lên một cách thần kỳ.

Đáng tiếc nó là thực vật, không nắm bắt được nhiều thông tin như động vật.

Nên cậu vẫn không biết vì sao tinh thần thể của mình tăng số lượng.

Khoái Triệt nghe tiếng bước chân, đứng lên xoay người về phía cậu.

"Cậu về trễ thế? Có chuyện gì sao?"

Nhìn mâm cơm chưa động đến trên bàn, Tống Diên Phong cũng không thắc mắc, nói luôn.

"Ừm.

Không tìm thấy tiến sĩ Khiêm."

Khoái Triệt hơi ngạc nhiên, chưa hiểu ý cậu.

"Anh ta đi đâu à?"

"Chuyện dài lắm.

Có lẽ anh ta bị kẹt trong một căn phòng.

Anh có thể mở được cánh cửa bị khóa bởi tinh thần lực không?"

Khoái Triệt gật đầu, dáng vẻ hơi ỉu xìu:

"Mở được."

"Vậy anh đến tìm giúp một chút nhé?"

Tuy không rõ hai người quen biết ra sao, nhưng Tống Diên Phong đinh ninh Khoái Triệt sẽ hỗ trợ.

Cậu đến gần, muốn dẫn hắn đi.

Khoái Triệt lui một bước.

Bộ dạng gấp không chờ được của Tống Diên Phong khiến hắn khó chịu.

Dẫn đường đã có lính gác xứng đôi, cậu còn lo lắng cho người ta như thế.

Hắn buồn bực hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!