Chương 1: Trại Dưỡng Lão Ty Đoan

Tổng bộ gửi công văn yêu cầu họ chuẩn bị tiếp nhận một tù nhân đặc biệt.

Hắn không phải mấy tên tội phạm già mà không chịu chết, sống mà không chịu yên cần cách ly.

Hắn cũng không phải các gia gia, thái thái đã qua một đời oanh bây giờ liệt mà còn lắm mồm, con cháu bận trăm công ngàn việc không có thời gian "đón về" nên vứt lại đây.

Nghe nói hắn còn rất trẻ.

Nghe nói hắn từng lập không ít công lao.

Đương nhiên không ai tin cái lý do được viết nắn nót trong hồ sơ: Mất kiểm soát, tổn thương cộng sự, tạm giam chờ tuyên án.

Cho nên trong ngoài, trên dưới cái nhà tù dưỡng lão không có chấn song này đều hết sức tò mò.

"Án chưa tuyên mà cũng ném tới đây là cái khỉ gió gì? Lại còn là dẫn đường."

Phó quản lý khu Ty hậm hực vứt hồ sơ lên bàn.

Hắn không muốn nhận ông thần này vào chỗ của mình.

Phó quản lý khu Đoan thở dài nhặt lại xấp giấy để ngay ngắn trước mặt sếp.

"Hay cứ giữ bên chỗ tôi trước? Đã tiêm thuốc ức chế chắc là không sao nhỉ?"

"Đem vô cái đầm lầy chim không thèm ị này để tạm giam? Đến cùng là hắn đắc tội với ai?" Phó quản lý khu Ty lầm bầm.

Quản lý liếc hắn một cái rồi gật đầu với phó quản lý khu Đoan.

"Tôi cũng định vậy, anh cho dọn phòng biệt dụng hướng đông nam, để thêm bàn nhỏ, tủ đầu giường và cây treo quần áo nhé!"

"Chỗ đó.." Phó quản lý khu Đoan chần chừ.

Căn phòng vip ấy tiếp giáp với khu của sếp và tinh thần thể mà bọn họ chưa bao giờ được thấy.

Quản lý đứng lên vỗ vai anh một cái.

"Hai ngày này sắp xếp một chút, dặn dò bọn họ thu móng lại, nề cho ra nề, nếp cho ra nếp, phòng khi đội áp giải sẵn tiện tham quan gì đó."

"Vâng." Hai phó quản lý gật đầu.

* * *

Nằm ở trung tâm rừng tràm có diện tích hơn tám mươi ngàn kilomet vuông, Ty Đoan từng là trại giam gần biên giới mà an toàn nhất của vùng đầm lầy Lục Xa.

Ban đầu nơi đây vốn được xây dựng để giữ những tù nhân nguy hiểm.

Về sau, cuộc sống ngày càng bình yên, trải qua nhiều lần cải tạo, thay da đổi thịt, Ty Đoan trở thành nơi dưỡng lão cho những cựu phạm nhân xã hội không muốn đón nhận về.

Khuôn viện trại rất lớn, vì những người ở đây phải tự nuôi trồng, đánh bắt để cung cấp thực phẩm tươi.

Điện gió chỉ đủ tạo năng lượng cho hệ thống liên lạc và chiếu sáng.

Ti vi, tủ lạnh, máy tính gì đó đều không thể tồn tại nên tất cả mọi người ở đây luôn có cảm giác bị đưa về thời tiền sử.

Với thành phần dân cư đặc thù, tổng thể kiến trúc Ty Đoan trại chia thành hai phần.

"Sân sau" là cấm địa ít người bén mảng.

"Sân trước" gồm ba khu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!