Tử Tình sáng sớm hôm nay đã đến nhà xuất bản Hoa Bá, trong nhà xuất bản vẫn chưa có mấy người đến. Cô vừa nhìn thấy xe của Hoa Bá đỗ dưới nhà nên đi thẳng đến văn phòng anh.
Gõ cửa 3 tiếng, bên trong vọng ra tiếng: "Mời vào."
Tử Tình bước vào.
Hoa Bá ngẩng đầu lên từ bàn làm việc, vừa nhìn thấy Tử Tình liền lập tức đứng dậy đón cô.
"Tử Dạ! Sao em đến sớm vậy?"
Tử Tình có chút xấu hổ, cô gạt bàn tay Hoa Bá đang đỡ cô ra, rồi đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Hoa Bá đứng tựa vào mép bàn làm việc, như vậy sẽ cách Tử Tình gần hơn một chút.
"Tử Dạ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?" Hoa Bá nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, quan sát thần sắc của cô.
"Hoa Bá, em muốn đi xa một thời gian, chắc là phải phụ sự tín nhiệm của anh rồi!" Tử Tình yếu ớt nói.
"Em đi đâu?" Hoa Bá nở nụ cười dịu dàng, anh biết ý không hỏi nguyên nhân, mà chỉ muốn biết cô định đi đâu mà thôi.
"Em không biết." Tử Tình gượng cười. Nói thật, cô căn bản là không có mục tiêu nào, chỉ biết là muốn rời khỏi nơi này, muốn trốn đến một nơi thật xa.
"Không mang anh theo sao?"
Tử Tình nâng mắt lên, nhìn vào mắt Hoa Bá, không hề có một tia đùa cợt nào trong đôi mắt đó. Cô vội vàng né tránh tầm mắt của anh, không đáp.
Hoa Bá đi lên phía trước, ngồi sánh vai với Tử Tình, sau đó giơ một cánh tay lên ôm lấy vai cô, nói: "Tử Dạ, em biết anh muốn được tiến vào trái tim của em nhiều thế nào không? Anh muốn biết em đang nghĩ gì, em muốn cái gì…"
Lời nói chân thành của Hoa Bá làm sống mũi Tử Tình cay cay: "Cảm ơn anh! Em không sao, chỉ muốn đi xa một thời gian thôi!"
Cánh tay choàng trên vai cô càng ôm chặt hơn, khuôn mặt anh càng ngày càng tiến lại gần.
Tử Tình trái tim đập điên cuồng, cô áp chế lại nỗi kinh hoàng của mình, bắt ép mình phải chờ đợi nụ hôn của anh. Cô biết là anh muốn hôn cô!
Dù toàn thân cô run rẩy, trong đầu toàn là hình ảnh Tuấn Vũ đang cưỡng bức cô, nhưng cô vẫn cố chịu đựng không đứng dậy. Cô hy vọng Hoa Bá có thể dùng nụ hôn dịu dàng của anh để làm cô ấm áp trở lại.
Hoa Bá bỗng ngừng lại, anh thở dài nói: "Tử Dạ, em căng thẳng vậy làm anh cảm thấy mình như đang khi dễ em vậy, anh rất áy náy!"
Lời nói nhẹ nhàng làm giảm bớt sự căng thẳng của cô.
Hoa Bá áp chế khát vọng trong tim, buông Tử Tình ra, quay lại ghế cạnh bàn làm việc của mình, ngồi cách Tử Tình một cái bàn làm việc mà nhìn cô, như vậy thì bản thân anh sẽ không dễ kích động như vậy nữa.
"Muốn đi đâu vậy? Có thể nói cho anh biết được không?" Hoa Bá một giây một khắc ánh mắt cũng không rời khỏi cô.
Tử Tình đưa tay lên sờ sờ vào tai, đây là động tác bản năng mỗi khi cô căng thẳng: "Vẫn chưa có mục tiêu, hai hôm nữa hẵng hay. Em định hai hôm nữa thì đi."
"Sẽ không phải là không quay trở lại nữa chứ?" Hoa Bá quan sát kỹ.
"Ha ha." Tử tình dùng tiếng cười để lấp liếm cho qua chuyện. Trong lòng cô đang tích cực đáp lại anh: Đúng vậy, anh nói rất đúng, em không tính sẽ quay trở lại!
"Haizzz, Tử Dạ! Em như vậy là không công bằng với anh! Anh khó khăn lắm mới tìm thấy em trong biển người mờ mịt này, sao em có thể rời bỏ anh một cách vô trách nhiệm như vậy?" Hoa Bá đột nhiên nghiêm túc nói.
Tử Tình né tránh tia nhìn của anh, gượng gạo cười nói: "Hoa Bá, đừng nói kiểu làm người ta nổi gai ốc lên thế chứ! Em… cái gì cũng không phải."
Trầm mặc. Đây là không khí duy nhất mà Tử Tình cảm thụ được.
Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh, nhìn thấy ngọn hoả diễm đang nhảy nhót trong mắt anh, tựa hồ như phẫn nộ, tựa hồ như cuồng nhiệt.
Cô ngẩn ra, anh đang tức giận sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!