Chương 30: (Vô Đề)

"Ê Vũ? Ông nói xem, sao Tử Tình lại đi cùng với tên Hoa Bá kia vậy nhỉ?" Cổ Dương cố tình đổ thêm dầu vào lửa, tia chế giễu trong mắt hắn tựa hồ nhắc nhở Lôi Tuấn Vũ, bên cạnh cô gái này không thiếu hộ hoa sứ giả đâu nha!

Lôi Tuấn Vũ mím môi, trừng mắt lườm hắn, không nói không rằng, đi thẳng ra cửa.

"Ê, Vũ, vẫn chưa xem xong đồ mà! Chẳng phải ông nói sẽ chọn giúp tôi một món hay sao?" Cổ Dương vẫn chưa xem xong đồ điêu khắc, vội vàng theo Tuấn Vũ ra ngoài.

Haizzz, tên khốn này, phỏng chừng là mất hết mặt mũi rồi. Cũng có thể hiểu được, người phụ nữ của mình… Không không! Là người vợ hợp pháp của mình đi dạo phố cùng người đàn ông khác, bị mình bắt gặp tại trận. Cho dù là vợ giả đi chăng nữa thì cũng không nên như vậy!

Cổ Dương lòng nở hoa khi thấy bạn gặp hoạ, theo chân ra ngoài. Thấy Tuấn Vũ lạnh lùng nhìn theo chiếc xe vừa rời khỏi, hai tay khoanh trước ngực đứng sững trong tuyết, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì.

"Ê, Vũ, sao vậy? Không ngờ nhỉ! Tử Tình của bọn mình lại là xạ thủ giỏi vậy!" Cổ Dương đứng bên cạnh bô kích bạn.

"Ông có muốn tôi gọi điện cho bác gái nói một tiếng là ông phải về nước ngay hay không?" Lôi Tuấn Vũ không nóng không lạnh nói. Anh không tin là không nhìn thấy người này xuống nước năn nỉ.

Cổ Dương lập tức trở nên ngoan ngoãn, vội nói: "Tôi bảo ông nhé, ông nói lời thì phải giữ lấy lời nhé! Nếu ông mà nói với lão nhân gia kia, thì có khi ngày mai là ông không được nhìn thấy mặt tôi nữa đâu!"

"Đừng lôi thôi nữa! Lên xe!" Lôi Tuấn Vũ đưa Cổ Dương về nhà, sau đó lại định ra ngoài.

Cổ Dương tò mò nhìn anh: "Ê, Vũ, ông không định đến nhà Tử Tình đó chứ?"

Lôi Tuấn Vũ tức giận nói: "Tôi về công ty một chuyến, bữa tối ông tự giải quyết đi!"

Thở ra một hơi dài, Cổ Dương lẩm bẩm: "Cũng phải thôi, dù ông có đi đến đó ngay bây giờ thì Tử Tình người ta cũng chưa chắc ở nhà đâu! Nếu tôi là Hoa Bá thì nhất định phải mời Tử Tình ăn cơm tối mới được. Bây giờ bọn họ nói không chừng đã đi ăn lẩu, đi ăn thịt nướng rồi ý chứ…"

"Cổ này, tôi phát hiện ông dạo này càng ngày càng giống bà tám đấy nhé!" Lôi Tuấn Vũ đi đến trước mặt Cổ Dương, tỉ mỉ ngắm nghía mặt hắn, lắc lắc đầu nói: "Có phải mấy hôm nay không có đàn bà, bí đến mức phát khùng rồi không?"

"Cuốn xéo đi!" Cổ Dương bị mỉa mai tức đến nỗi phùng mang trợn má.

Lôi Tuấn Vũ rốt cuộc đã lật ngược được tình thế, lần này đã làm Cổ Dương bị đả kích rồi.

Ra đến cửa, Lôi Tuấn Vũ đi thẳng đến nhà mới của Lãnh Tử Tình. Quỷ mới biết tại sao anh tới đây. Nếu như Cổ Dương nói, đích thực là anh muốn tới xem cô nàng đó có phải là đã nghe theo lời anh, từ chối không cho bất cứ người ngoài nào bước chân vào cái nhà này không.

Mở cửa, Lôi Tuấn vũ đứng ngoài giỏng tai nghe ngóng, bên trong không có động tĩnh gì. Anh ngó qua một lượt phòng bếp, phòng ngủ, không có bóng dáng người nào. Sự phẫn nộ lập tức bốc thẳng lên đầu! Người phụ nữ này!!! Quả nhiên là đã đi ăn tối với Hoa Bá rồi! Bộ dáng đau đớn không chịu đựng nổi của cô ta đêm qua lẽ nào là giả vờ?!

Bên ngoài rõ ràng là tuyết đang rơi nhẹ, trời lạnh đến đóng băng rồi, mà cô ta sức khoẻ kém vậy, còn có lòng dạ đi chơi nữa kia à? Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!

Tuấn Vũ cáu kỉnh đóng sầm cửa lại bỏ đi. Thà thương xót một con mèo còn hơn thương xót cô ta!

Lãnh Tử Tình đang ở trong phòng tắm đột nhiên nghe thấy tiếng động vang lên, giật mình sợ run. Có chuyện gì vậy? Tiếng động gì vậy? Cô vội quấn khăn tắm chạy ra ngoài. Vòng một vòng quanh phòng khách không thấy có người nào, vội chạy ra ban công, vừa vặn nhìn thấy xe của Tuấn Vũ lăn bánh, để lại hai vệt bánh xe rất nhanh bị tuyết bao phủ.

Ủa? Tuấn Vũ đến đây à? Sao lại không nói một câu nào đã đi rồi? Thật là khó hiểu mà!

Tim đang đập thình thịch rốt cuộc cũng thở phào ra được, Tử Tình nhún nhún vai, thật sự là không hiểu nổi hắn.

Lôi Tuấn Vũ mặt mũi cau có xám xịt về nhà, định kéo Cổ Dương đi ăn lẩu, vừa bước vào nhà liền ngửi thấy mùi của đàn bà, mà không chỉ một người.

Tên gia hoả này cừ thật, động tác thật mau lẹ! Vừa nói hắn thiếu đàn bà, hắn lập tức gọi tới rồi!

Đi đến phòng Cổ Dương, liền nghe thấy giọng nói gợi cảm của hắn, giống tiếng má mì đang tuyển gái đẹp vậy: "Mấy em đây đều là đầu bảng à?"

"Đương nhiên rồi!" Một trong số các cô gái đó nũng nịu đáp. Những cô khác cười lẳng lơ.

Lôi Tuấn Vũ nghe thấy có ít nhất giọng của 4 cô gái trong phòng.

Anh đẩy mạnh cửa ra, không khỏi nhướn mắt lên. Khốn kiếp! Hắn biến nhà anh thành kĩ viện rồi chắc?

Rốt cuộc có đến 6 cô, cao ráo, mĩ miều, gợi cảm, ăn mặc mát mẻ, có một cô còn không mặc áo, không biết tên gia hoả này định làm thí nghiệm gì đây?

Vào đúng giây phút anh đẩy cửa bước vào, dường như anh nhìn thấy vài cặp mắt ngạc nhiên. Mấy cô gái loã lồ kia cũng không tỏ vẻ xấu hổ gì khi thấy anh bước vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!