Dương Diệp trở về, không chỉ mang thuốc, mà còn tiện tay đem theo một bộ quần áo cho A Hỉ.
Quần áo trên người thiếu niên ướt hơn nửa, dính chặt vào lưng, khiến thân hình vốn gầy gò càng thêm mỏng manh. Hắn sợ cậu mặc đồ ướt cả mấy canh giờ, đến mai lại là cậu nằm trên giường.
A Hỉ ở bếp sắc thuốc, do dự hồi lâu. Nghe tiếng ho khan của Hứa Thu Hà, cậu cuối cùng đánh bạo nói với Dương Diệp: "Ta… ta có thể ở lại chăm thím, đợi người hạ sốt rồi mới về được không?"
Dương Diệp thấy đó là chuyện hiển nhiên: "Giờ này về làm gì? Ta mang quần áo cho ngươi đây rồi."
A Hỉ khựng tay, muỗng sắc thuốc rơi "xoảng" xuống đất. Cậu khẽ hé môi, đôi mắt hạnh tràn ngập hoảng loạn.
Thấy phản ứng của thiếu niên, Dương Diệp giật mình. Họ thành thân chưa quá bảy ngày. Trong thôn có lệ bất thành văn: tân nương sau bảy ngày không được về nhà mẹ đẻ qua đêm, vì về đêm tức là không được nhà chồng yêu thích, bị đuổi về.
Nhưng hắn chẳng có ý đó. Lời nói vội vàng khiến A Hỉ hiểu lầm. Hắn vội giải thích: "Ý ta là thím hạ sốt thì đã khuya, đêm mưa to, đi lại bất tiện. Ngươi ở lại chăm bà cả đêm, mai về."
A Hỉ giãn lông mày: "Vậy… vậy quần áo là?"
"Quần áo ngươi ướt nhẹp, định mặc qua đêm à?"
A Hỉ xoắn góc áo ướt, cúi đầu lí nhí: "Cảm ơn."
Lông mi mảnh rũ xuống, khẽ run, nổi bật trên gương mặt trắng mịn. Dương Diệp thoáng ngẩn ngơ, thấy A Hỉ thật ngoan ngoãn. Tay hắn vô thức động đậy, ngón tay suýt chạm vào má cậu, mới giật mình tỉnh lại.
Khoảnh khắc thu tay, ánh mắt A Hỉ lướt qua một tia thất vọng.
"Ta về trước đây."
Dương Diệp chào hỏi đơn giản với Hứa Thu Hà rồi rời đi. Về đến nhà, trời đã muộn. Mây đen che phủ, ngày mưa tối sớm hơn bình thường.
Trong sân, táo bị mưa đánh rụng đầy đất. Dương Diệp nhặt một quả nếm thử. Táo chưa chín, vị chua chát, chẳng ngon. Quả rụng chỉ đành bỏ phí.
Không có A Hỉ, căn nhà đất im lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi. Trước đây, Dương Diệp sống một mình, ở căn nhà lớn hơn nhiều, quen với sự tĩnh lặng. Lúc mới đến, hắn không quen sống chung dưới một mái nhà với người khác. May mà A Hỉ tính tình ôn hòa, nói năng nhẹ nhàng, chẳng khiến hắn khó chịu.
Nhìn mãi bóng dáng mảnh khảnh của cậu ra vào trong nhà, giờ đột nhiên vắng bóng, hắn lại thấy lạ lẫm, dù chỉ thoáng qua.
Mấy ngày nay, A Hỉ luôn nấu cơm xong mới gọi hắn ăn. Tối nay, hắn phải tự nấu. Người sống một mình thường nấu nướng không tệ, hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng sau khi xoay vài vòng trong bếp, mở nắp lu gạo, hắn thấy gạo lứt đã cạn đáy. Không bột đố gột nên hồ. Chẳng trách bữa ăn ngày càng đạm bạc. Chiều nay, hai con cá câu được vốn có thể hầm một nồi canh, đủ để hắn và A Hỉ cải thiện bữa ăn, tiếc là đã vào tay Giả Xuân Thu.
Lúc lấy thuốc, hắn trả thêm ba mươi văn. Không chỉ lu gạo, túi tiền cũng rỗng tuếch.
Ruộng giờ không bận, hắn định vào thành tìm việc làm. Nếu cứ thế này, đừng nói bệnh tật, đến cơm cũng chẳng có mà ăn.
Cuối cùng, hắn nấu một bát cháo rau dại, qua loa bữa tối.
Sáng hôm sau, mưa tạnh.
Dương Diệp dậy sớm, định dọn dẹp rồi vào thành tìm việc. Hắn đẩy cửa, trời chưa sáng rõ, đã thấy một bóng người nhẹ nhàng bước vào sân.
"Sớm thế đã về rồi?"
A Hỉ đóng cổng, rõ ràng không ngờ Dương Diệp dậy sớm thế. Tối qua, cậu không nấu cơm cho hắn, định sáng về sớm để kịp chuẩn bị bữa sáng. Không ngờ hắn dậy sớm vậy.
"Ta về nấu cơm," A Hỉ nói.
Dương Diệp cùng cậu vào bếp: "Thím thế nào?"
"Sốt đã hạ, tốt… tốt hơn nhiều." Ngừng một lát, A Hỉ cảm thấy cần nói với Dương Diệp: "Thím chuẩn bị… tháng sau tái giá với thợ săn thôn bên."
"Khi nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!