Chương 36: (Vô Đề)

Sáng ngày thứ hai, từ giờ Thìn (7h-9h), thôn dân lục tục kéo đến giúp đỡ. Ai cũng mang theo ít rau củ mùa vụ, không thiếu trứng gà.

Mọi người hớn hở, phụ nữ đến hỗ trợ đeo tạp dề, chia nhau làm việc khi chủ nhà mang nguyên liệu ra. Một đám phụ nhân quây quần, nói chuyện dài ngắn trong thôn rôm rả, náo nhiệt đều từ tiếng nói cười của họ mà ra.

Hứa Thu Hà và Hình Hòe đến muộn hơn những thôn dân khác, mang theo một khối thịt dê lớn. Mọi người nhìn, thèm thuồng, không biết lát nữa có được đưa lên bàn không. Thịt dê quý hơn thịt heo, nhiều người chưa từng nếm. Ai chẳng muốn thử? Thấy Dương Diệp đưa thịt cho thôn dân rửa, tiếng bàn tán càng rộn ràng.

"Dương gia hào phóng thật. Khối thịt dê to thế, bán cũng được vài trăm văn, ăn nhà mình chắc cả tháng," một người nói.

"Ôi, nghe nói Hình Hòe thường mang đồ đến. Chắc hay được ăn," người khác nói thêm.

"Thợ săn sướng thật, nhưng vẫn là Dương tú tài biết cư xử. Nếu không, nhà bên phía A Hỉ đi lại chẳng cần mẫn thế. Dù gì cũng là tái giá" một phụ nhân nói.

Có người tiếp: "Nghe chồng ta kể, Dương tú tài lúc trước làm trong phòng thu chi ở tửu lâu, giới thiệu việc vặt cho Hình Hòe. Quan hệ gần gũi nhờ hay qua lại giúp đỡ."

"Giờ Dương gia sung túc, làm ăn phát đạt. Nhìn dáng vẻ Dương Diệp, biết đâu sau này làm quan lão gia!" một người cười.

Mấy phụ nhân đồng thanh cười, len lén nhìn quanh, xem nhà mình có ca nhi hay cô nương nào đến không. Đến Dương gia là cơ hội. Nếu lọt mắt Dương Diệp, chẳng phải hưởng phúc sao?

A Hỉ mệnh tốt, sớm gả cho Dương Diệp. Hắn đối xử với cậu tốt, chắc vì cảm kích cậu theo hắn từ lúc nghèo khó. Nhưng hai người thành thân lâu, chưa có con, sợ là khó tránh mâu thuẫn vô hậu, dù tình cảm tốt đến đâu.

Mai Tiểu Chi từng có cơ hội vào Dương gia, nhưng không đủ phúc, lên huyện thành làm thiếp cho lão nhân. Tình địch lớn nhất đi rồi, cơ hội chẳng phải để lại cho thôn dân sao?

Đến trưa, A Hỉ dọn bát đũa xong, khách càng đông. Cậu nhạy bén, nhận ra hôm nay nhiều ca nhi, cô nương, ai cũng chải chuốt sạch sẽ, có người còn đánh phấn. Thôn nào từng có tiệc rình rang thế? Cậu hiểu ngay ý họ.

Ngày thường ở Phúc Hỉ Trai, không thiếu cô nương, ca nhi bắt chuyện với Dương Diệp. Nhưng cô nương huyện thành được dạy dỗ, rụt rè, dù có ý cũng chẳng thất lễ khi biết cậu bên cạnh. Trong thôn thì khác, biết cậu là phu lãng hắn mà vẫn xán đến.

Đám người son phấn vây quanh Dương Diệp, nói lời chúc mừng, cố tình không tránh. A Hỉ ôm sọt đũa, lòng ghen tuông, nhưng hôm nay là ngày vui, cậu không dám biểu lộ gì, sợ làm Dương Diệp mất mặt."

"A Hỉ, lại đây" Hứa Thu Hà từ bếp bước ra, thấy cậu ủ rũ, gọi đến.

"Thím, sao thế?" A Hỉ hỏi.

Hứa Thu Hà sờ tóc cậu, đỡ vai dẫn vào phòng, nhỏ giọng: "Thím biết ngươi nghĩ gì. Nam nhân có danh lợi, của cải, quanh họ luôn có hoa cỏ vây. Chẳng phải chứng tỏ A Diệp tốt sao?"

Ngày trước, gả A Hỉ cho Dương Diệp, Hứa Thu Hà lo hắn thanh danh hỗn loạn, A Hỉ sẽ khổ. Sau thấy hắn từng bước phát đạt, bà mới an tâm. Ai ngờ tốt quá lại thành lo, sợ A Hỉ bị lép vế.

A Hỉ không muốn thím lo, lí nhí: "Ta hiểu mà, thím."

"Thay vì buồn, nghĩ cách đi. Tâm tư A Diệp giờ đều ở ngươi. Ngươi giữ được lòng hắn, hắn chẳng rảnh nhìn người khác," Hứa Thu Hà ghé tai, thì thầm vài câu.

A Hỉ đỏ mặt, hoảng hốt nhìn quanh xem có ai chú ý không: "Thím! Ta… ta không làm được đâu!"

Hứa Thu Hà giả vờ giận, gõ nhẹ đầu cậu: "Ngốc ạ! Có gì mà không được? Mũi dao kề chân, không ép mình, sau này A Diệp có người khác, xem ngươi khóc ở đâu."

A Hỉ cúi đầu, hơi tủi thân.

Dương Diệp vào bếp, thấy cậu ủ rũ, kéo lại: "Sao thế, phu lang? Đói à?"

A Hỉ lắc đầu: "Không ạ."

"Được, các ngươi ra ăn trước. Ta dọn xong sẽ ra," Hứa Thu Hà nói.

Dương Diệp nắm tay A Hỉ ra ngoài. Chủ nhà ngồi bàn chính, ở vị trí nổi bật. Sau khi tiếp khách ngồi, họ mới ngồi, tiệc bắt đầu.

Ca nhi, cô nương trong thôn tranh ngồi gần bàn Dương Diệp, chen vào hai bàn bên cạnh. Chẳng được hắn nhìn thêm, lại thấy dưới tay áo rộng, hắn nắm tay A Hỉ. Ngày thường ít ai để ý A Hỉ, giờ nhìn kỹ, cậu có khuôn mặt tục nhân khó sánh. Hai người sóng vai, xứng đôi vô cùng.

Dương gia sung túc, A Hỉ không mặc lòe loẹt, nhưng nhìn gần, áo màu trầm chất liệu tốt, mềm mại. Đâu như áo họ, dù rực rỡ vẫn thô ráp. Hôm nay lăng xăng, hóa ra chỉ làm nền cho A Hỉ.

Nhưng mọi người càng ngưỡng mộ cuộc sống Dương gia. Ai chẳng muốn phu quân tú tài, ăn ngon, mặc đẹp mỗi ngày?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!