Chương 33: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Diệp chẳng mấy ngạc nhiên. Phúc Hỉ Trai mở cửa gần nửa năm, chắc chắn đã khiến Nhất Phẩm Hương chịu tổn thất lớn. Việc họ kiềm chế đến giờ mới ra chiêu đã là rất nhẫn nại.

"Vậy giờ tiệm nhà ta phải làm sao?" A Hỉ lo lắng hỏi.

Dương Thành đáp: "Họ đâu thể giảm giá mãi. Sớm muộn cũng lỗ vốn."

"Nhất Phẩm Hương mở lâu, nội tình sâu, giảm giá vài ngày vẫn chịu được. Họ làm thế không chỉ là kế tạm thời. Ở huyện thành bao năm, họ có lượng khách quen ổn định. Giờ giảm giá là để kéo khách cũ về," Dương Diệp phân tích. "Họ dùng giá rẻ lôi khách, ta sẽ dùng món mới để thu hút họ đến tiệm mình"

Dương Thành ngạc nhiên: "Định làm món mới à?"

A Hỉ mắt sáng lấp lánh, hào hứng: "A Diệp, lần này chàng định làm bánh gì mới?"

"Ta thấy gần đây huyện thành bắt đầu bán táo gai sớm. Ta có thể dùng táo gai làm bánh," Dương Diệp đáp.

Dương Thành nghi hoặc: "Táo gai chua loét, ngoài làm mứt hồ lô, chẳng ai ăn. Chỉ nhà có trẻ nhỏ biếng ăn mới mua táo gai về ngâm đường để khai vị. Ngươi thật sự muốn dùng làm bánh?"

Dương Thành thầm tiếc. Nếu làm món mới, đáng ra nên làm từ mùa hè, khi hoa quả nhiều, đào, lê, nho đủ cả, có thể làm bánh ngàn tầng nhiều vị. Khi ấy tiệm làm ăn tốt, vừa khởi nghiệp, chưa nghĩ đến mở rộng.

Dương Diệp cười: "Mọi việc phải có khởi đầu. Làm thử mới biết được hay không."

"Được rồi," Dương Thành gật đầu. "Sáng nay còn sớm, ta ra ngoài một chuyến. Nghe nói ngoài hai thôn có cây táo gai, người bán táo gai từ đó đến. Giờ chưa phải mùa táo gai chín rộ, e là mua được ít. Ta đi mua trước, ngươi thử làm món mới xem sao."

Nói xong, Dương Thành lấy sọt trong nhà, vội vã ra cửa.

Dương Diệp và A Hỉ nhanh tay làm xong mứt hoa hồng, chuẩn bị dụng cụ để tối làm bánh táo gai.

Cách làm bánh táo gai không khó. Táo gai tươi ngâm muối, rửa sạch, bỏ hạt, luộc sơ để bớt chua và đắng, canh thời gian để không làm táo nát. Sau đó vớt ra, nấu lại với nước đến khi táo mềm nhừ, lọc bỏ cặn, lặp lại vài lần. Thêm đường phèn, đun nhỏ lửa, nấu đến khi sệt đặc, dùng muôi khuấy đến khi không dễ chảy là được.

Sau khi mứt táo gai hoàn thành, lót giấy dầu vào khuôn để chống dính, giúp bánh táo gai thành hình mịn màng. Đổ mứt vào khuôn, ép chặt, đặt ở nơi mát mẻ khoảng hai canh giờ.

*Bánh táo gai

Ngô Vĩnh Lan bận chăm con, không giúp được, nhưng không muốn bỏ lỡ việc làm bánh táo gai, nên ôm con đến xem náo nhiệt.

Cả nhà Dương Diệp ngày ngày làm bánh, giờ làm món mới chẳng còn lạ, thao tác nhanh nhẹn. Để bánh táo gai mau nguội và đông, Dương Diệp đặt cả khuôn vào giếng sau nhà.

Trong lúc chờ bánh thành hình, Dương Diệp lấy ít mứt táo gai còn thừa, dàn mỏng trên giấy dầu, nướng như bánh quy để mứt khô lại, gỡ ra cuộn thành cuốn, thành mứt táo gai. Rắc thêm lớp đường trắng mịn, vị càng ngon hơn.

*Mức táo gai cuộn

Mọi người nếm thử mứt táo gai. Vị chua còn, nhưng không đắng, hơi dính, không chỉ ngon mà còn khai vị, giữ được ưu điểm, bỏ khuyết điểm của táo gai.

Chờ bánh táo gai đông lại khá lâu. A Hỉ bế tiểu chất nữ từ tay Ngô Vĩnh Lan. Bé mấy tháng tuổi, trắng trẻo mũm mĩm. A Hỉ cẩn thận đút bé chút mứt táo gai, cho bé nếm thử.

Bé thấy A Hỉ thì rạng rỡ, nở nụ cười má phúng phính đáng yêu, tay nhỏ nắm ngón tay A Hỉ, miệng ê a, mắt tròn xoe, nước dãi chảy xuống cằm.

Dương Diệp nhìn bé, cười: "Chảy dãi với nhị thẩm là không được đâu."

Ngô Vĩnh Lan cười to: "Nhị đệ ghen cả với trẻ con."

Dương Diệp cười, không đáp.

A Hỉ ngượng ngùng nói: "Tiểu Tương ngoan thế này, lớn lên chắc chắn là cô nương xinh đẹp."

"Trẻ con nhỏ nhìn na ná nhau. Tiểu Tương ngoan là nhờ ngươi may quần áo đẹp, khiến bé nổi bật," Ngô Vĩnh Lan nói. Nàng biết A Hỉ thật lòng thương tiểu Tương. Từ lúc bé ra đời, phần lớn quần áo đều do A Hỉ may.

Nàng liếc Dương Diệp: "Nhị đệ và A Hỉ bao giờ định có con? Sau này tiểu Tương cũng có bạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!