Chương 21: (Vô Đề)

A Hỉ mặt đỏ rực, đứng ngồi không yên trong khách đ**m, lòng ngượng ngùng muốn tìm hầm chui xuống. Cậu không quên được ánh mắt tiểu nhị nhìn mình, kèm câu nói "phu lang của tiên sinh thật hào sảng". Cậu đâu phải người càn rỡ, chỉ buột miệng nói "ở chung" vì sợ tốn tiền, ai ngờ làm mọi người hiểu lầm.

Dương Diệp rót chén nước ấm, đưa cho cậu: "Uống đi, đuổi bớt lạnh."

A Hỉ luống cuống, vội giải thích: "Ta.... ta chỉ muốn tiết kiệm, ở một phòng thôi. Không.... không phải ý đó, ta...." Càng nói, giọng càng rối, lắp bắp không thành câu. Cậu xấu hổ ôm mặt, gục xuống bàn, chẳng dám ngẩng lên nhìn Dương Diệp.

Thấy cậu ngượng đến sắp khóc, Dương Diệp dịu giọng an ủi: "Thôi, ta hiểu ý ngươi. Chỉ là sợ tốn tiền, muốn ở một phòng, đúng không?"

Một phòng Địa tự đã hai trăm văn, chẳng rẻ chút nào. A Hỉ gật đầu, giọng nhỏ như muỗi: "Ừ.... Lát ta.... ta ngủ dưới đất là được."

Dương Diệp bật cười, lắc đầu: "Trời lạnh thế, sao để ngươi ngủ đất?" Hắn nhìn cậu, ánh mắt ôn hòa như ánh trăng xuyên mưa.

"Ta gọi ít thức ăn, ăn xong nghỉ sớm đi," hắn nói, giọng trầm ấm.

A Hỉ gật nhẹ, tim vẫn đập thình thịch. Một lát, tiếng gõ cửa vang lên. Dương Diệp đứng dậy mở cửa, A Hỉ vội chạy ra sau bình phong, giọng lí nhí: "Ta.... ta đi rửa mặt."

Dương Diệp biết cậu ngượng, sợ gặp tiểu nhị, nên chẳng nói gì thêm, lòng thầm thương cái tính mỏng manh của cậu, sợ chọc nữa e cậu khó chịu.

Cơm tối đơn giản, một món mặn, một bát canh. Ăn xong, tiểu nhị thu chén đũa, mang thêm nước ấm vào. Dương Diệp bảo A Hỉ rửa mặt trước. Khách đ**m chật, bình phong ngay cạnh thau tắm. Dù Dương Diệp quay lưng, chẳng thấy gì, tiếng nước tí tách vẫn vang lên, át cả tiếng mưa ngoài cửa sổ, khiến lòng hắn rối bời.

Hắn thầm nghĩ, A Hỉ da trắng thế, chắc thân cũng trắng. c** nh* nhắn, hôm nay mặc áo bó eo, dáng người hiện rõ, vòng eo mảnh mai e rằng chỉ cần hai tay hắn có thể ôm trọn. Càng nhìn, càng thấy cậu thêm xinh đẹp. Nghĩ đến đây, Dương Diệp miệng khô ran, vội bưng chén trà nguội tu ừng ực, dập tắt ngọn lửa nhỏ trong lòng. Hắn bóp huyệt thái dương, tự trách mình, A Hỉ còn trẻ, chưa trưởng thành hẳn, mà hắn lại nghĩ lung tung khi cậu tắm.

Càng nghĩ càng hổ thẹn, hắn định mở cửa ra ngoài hít gió cho tỉnh, thì A Hỉ gọi sau lưng: "Ta.... ta rửa xong rồi."

Dương Diệp quay lại, thấy cậu đứng đó, hơi nước bốc lên, tóc ướt dính má, chỉ mặc áo lót trắng mỏng, mắt hạnh lấp lánh như ngậm sương. Nhìn mà khiến khiến người ta vừa thương vừa xào động. Hắn thở dài, mỉm cười, lấy khăn trên giá lau tóc cho cậu: "Lau khô tóc rồi lên giường ngủ, đừng để cảm lạnh."

A Hỉ lí nhí: "Ta.... ta ngủ đất cũng được."

Dương Diệp lắc đầu: "Chỉ có hai chăn, không đủ ngủ đất. Ngủ đất mà bệnh, phiền lắm. Lát ta với ngươi mỗi người một chăn, yên tâm, ta không làm gì ngươi đâu." Hắn cách khăn xoa tóc cậu vài cái, rồi buông ra: "Ta đi rửa mặt đây."

Khách đ**m nằm cạnh đường, nhưng đêm mưa yên tĩnh, không một tiếng ồn. Tiếng mưa tí tách trên mái hiên vang rõ trong đêm. A Hỉ nằm trên giường, chẳng dám động đậy, sợ tiếng tim đập thình thịch làm phiền người bên cạnh.

Giường khách đ**m rộng, đủ hai người nằm thoải mái, nhưng cậu lại thấy chật chội, như chỉ cần khẽ động tay là chạm vào Dương Diệp. Đêm thu se lạnh, cậu chưa từng thấy thời gian vừa tra tấn vừa đáng quý như lúc này, muốn nó trôi chậm lại.

Dương Diệp nhắm mắt, nhưng chẳng ngủ được. Hắn quen ngủ một mình, giờ có thêm người, tự nhiên không quen. Nhưng lạ thay, hắn chẳng thấy khó chịu. Thời gian qua, A Hỉ tỉ mỉ chăm sóc, khiến hắn xem cậu như người thân thiết nhất. Hắn nghĩ, cậu vừa tắm xong, thơm ngát, mềm mại, ôm ngủ chắc sẽ mơ đẹp. Nhưng nghĩ vậy, lại thấy không ổn.

Hắn sờ mũi, định đùa: "A Hỉ, ngươi.... muốn ta ôm ngủ không?" Lời đến miệng, lý trí kéo lại, hắn đổi giọng: "Ngủ chưa? Đắp chăn kín, đừng cảm lạnh."

"Ta.... ta đắp kín rồi," A Hỉ đáp, giọng nhỏ.

"Vậy tốt," Dương Diệp ho khan, trở mình, lòng vẫn bâng khuâng.

Sáng hôm sau, Dương Diệp dẫn A Hỉ ăn sáng đơn giản ở huyện, rồi tiễn cậu lên xe bò về thôn trước khi đi làm. Dạo này tửu lâu ít khách, hắn nhàn rỗi, tìm việc làm cho khuây khỏa. Hôm qua tiêu tốn kha khá, A Hỉ xót tiền, khuyên hắn tiết kiệm, dành bạc bái thầy tú tài hoặc mua sách luyện thi khoa cử.

Dương Diệp cũng có ý định này. Hắn đang ở giai đoạn thi huyện, gồm ba phần: huyện thí, phủ thí, và thi viện. Qua hai phần đầu mới thành đồng sinh, muốn đậu tú tài còn phải qua thi viện. Huyện thí và phủ thí tổ chức hàng năm, nhưng thi viện ba năm hai lần, phải đến tháng Tám năm sau mới có. Còn gần một năm, hắn không vội, tự tin vào kiến thức, nhưng biết cần luyện tập, nhất là viết chữ. Đường khoa cử dài, thi huyện chỉ là bước đầu, muốn nổi bật, phải chuẩn bị kỹ.

Hắn chú trọng luyện chữ, vì chữ đẹp rất quan trọng. Dù từng dạy học nhiều năm, đọc sách rộng, nhưng chữ hắn viết lại chẳng ra gì. Chiều đó, hắn đến tiệm bút giấy. Chủ tiệm là một tú tài, dạy ở học đường huyện, bán bút mực giấy nghiên cho học sinh, buôn bán khá.

Tú tài tiếp hắn nhiệt tình, giới thiệu giấy sợi tre rẻ, hơi thô, phù hợp luyện chữ, và bút lông cừu chất tốt. Dương Diệp mua một chồng giấy sợi tre và một cây bút lông. Khi tính tiền, tú tài hỏi: "Ngươi học ở học đường nào chưa?"

"Chưa từng," Dương Diệp đáp.

Tú tài khuyên: "Thi viện còn xa, muốn chắc chắn, nên vào học đường. Bảo Văn học đường nhà ta hai năm trước có hai tú tài, năm ngoái thêm một đồng sinh. Thầy trong đó học thức uyên thâm, đối xử tốt, rất ích lợi. Ngươi có ý vào học không?"

Dương Diệp chưa định vào học đường. Thời gian còn dài, học sớm phải đóng tiền sớm, mà hắn còn làm ở tửu lâu, sợ không đủ thời gian. Dù vậy, hắn không từ chối: "Ta sẽ suy nghĩ. Nếu muốn, sẽ đến làm phiền ngài."

Tú tài cười: "Phiền gì đâu, ta chỉ giúp người đọc sách chút tiện nghi. Chờ tin ngươi."

Dương Diệp gật đầu, rời tiệm. Ngoảnh lại nhìn, hắn thầm khen, vừa bán bút giấy vừa chiêu sinh, đúng là khéo léo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!