Dương Diệp nâng chén trà lạnh, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Hương trà nơi thôn dã vốn đã chẳng lấy gì làm thơm, nhất là khi nguội, nước trà trở nên chát đắng, sền sệt, luồn qua cổ họng như nhắc nhở Dương Diệp rằng tất cả những gì đang diễn ra trước mắt chẳng phải giấc mộng, càng không phải ảo ảnh.
Trước đây, hắn cùng đoàn khảo sát đặt chân đến một làng quê nhỏ, chẳng may gặp phải lở đất. Đá núi, bùn đất cuồn cuộn tràn xuống như muốn nuốt chửng cả trời đất, và hắn, ngay lập tức, bị vùi lấp trong đó.
Ngỡ rằng cái chết đã định, nào ngờ hắn lại một lần nữa tỉnh dậy, ý thức vẫn còn.
Nhưng khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện thân xác mình đã chẳng còn tồn tại. Linh hồn hắn, bằng cách nào đó, đã nhập vào cơ thể của một thư sinh.
Căn phòng đơn sơ, vách đất cũ kỹ, chẳng khó để nhận ra đây là một thư sinh nghèo khó, thanh bần.
Xuyên không đến một thế giới xa lạ, tái sinh trong thân xác kẻ khác, những điều này đã đủ khiến Dương Diệp hoang mang. Nhưng trước mắt, còn có một chuyện khó xử hơn cả, đó là thiếu niên tuấn tú đang lặng lẽ ngồi trên chiếc giường gỗ nhỏ.
Song cửa sổ dán giấy cắt hình chữ hỉ, thiếu niên vận hồng y rực rỡ, nhắc nhở Dương Diệp rằng hôm nay chính là ngày đại hỉ của nguyên chủ, giờ khắc này, đúng là lúc tân lang bước vào động phòng!
Dù vốn là người trấn tĩnh, lúc này hắn cũng khó giấu nỗi lúng túng.
Từ khi cha mẹ qua đời, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện cưới xin. Lâu nay, hắn luôn ngầm chấp nhận sống độc thân cả đời, cố ý tránh né những chuyện khiến mình khó chịu về mặt tâm lý. Nào ngờ một tai nạn bất ngờ lại đẩy hắn vào tình cảnh chẳng thể né tránh.
Có lẽ hắn đứng lặng bên bàn quá lâu, khiến không khí vốn đã căng thẳng trong phòng càng thêm nặng nề. Thiếu niên ngồi ngay ngắn trên giường khẽ ngẩng đầu, lén nhìn hắn một cái.
Giọng nói nhỏ nhẹ, tựa như bông tuyết rơi khẽ trên vai: "Chàng… chàng muốn nghỉ ngơi… không?"
Lễ cưới nhà nông đơn sơ, đến cả khăn voan che mặt tân nương cũng chẳng có. Dương Diệp chỉ cần ngẩng đầu là thấy rõ khuôn mặt thiếu niên.
Đó là một đôi mắt đẹp, lông mi dài như cánh quạt, đuôi mắt hơi cong, dịu dàng tựa ánh nắng tháng Tư.
Dẫu vậy, Dương Diệp chẳng có tâm tư ngắm nhìn. Hắn thấy thiếu niên nắm chặt mười ngón tay, dáng vẻ căng thẳng tột độ.
Dù có đôi mắt hạnh, hàng mi dài, thân hình mảnh mai hơn nam nhân bình thường, nhưng xét cho cùng, đó vẫn là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.
Một thiếu niên gả cho một nam nhân khác, sao có thể không căng thẳng?
Tâm trạng hắn phức tạp. Hắn chỉ biết đây là thời cổ đại, nhưng chẳng rõ rốt cuộc là nơi thế nào mà lại công khai để một thiếu niên xuất giá.
Đang mải suy nghĩ cách ứng phó, thiếu niên lại ngập ngừng cất lời: "Có… có cần ta… giúp chàng… cởi áo không?"
"Không cần!"
Lời ám chỉ quá rõ ràng, Dương Diệp buột miệng đáp ngay. Chỉ nghĩ đến việc mình và người trên giường có mối quan hệ phu thê, hắn đã thấy cả người khó chịu.
Sự từ chối thẳng thừng ấy chẳng khác nào một nhát dao đâm vào lòng tự trọng. Thiếu niên sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn, không biết phải làm sao.
Dương Diệp nhận ra mình thất thố, lo rằng tân thê của nguyên chủ sẽ phát hiện điều bất thường. Hắn đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, dịu giọng nói: "Ý ta là… ta tự làm được."
Thiếu niên không đáp, chỉ cúi đầu, ngón tay nắm chặt lấy vạt áo trên đùi. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Dương Diệp thở ra một hơi nặng nề. Hắn chẳng ngờ mình lại xui xẻo rơi vào ngày thành thân. Cảm xúc không đúng, cộng thêm men rượu của nguyên chủ vẫn còn trong người, khiến hắn vừa bứt rứt vừa buồn nôn. Vài lần muốn nôn ra nhưng hắn cố kìm lại, điều chỉnh cảm xúc, chuẩn bị nói chuyện với thiếu niên.
Ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong trẻo của thiếu niên giờ đây ảm đạm như một vũng nước lặng. Dương Diệp cảm thấy vô cùng không tự nhiên. Hắn vừa định mở lời, thiếu niên đã lên tiếng trước: "Có… có phải chàng… chê ta… nói lắp không?"
Dương Diệp khẽ mở to mắt: "Ngươi nói lắp?"
Thấy biểu cảm kỳ lạ của hắn, giọng thiếu niên run rẩy: "Bà mối… chẳng lẽ… không nói với chàng?"
Dương Diệp mím môi: "Ta…"
Ba chữ "không biết" còn chưa thốt ra, một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập đến. So với cảm giác khó chịu về thể xác, cơn đau này còn mãnh liệt hơn. Hắn nhíu mày, ôm đầu, khi những mảnh ký ức như những mảnh pha lê sắc nhọn ùa vào tâm trí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!