Edit: Thiên Địa hội
___
Thấy người phụ nữ tới, Lưu Tây và Lâm Bán Hạ có tật giật mình, đến thở cũng không dám thở mạnh. May mà người phụ nữ kia cũng không có ý gây khó dễ, chỉ nói như vậy rồi xoay người rời đi. Vương Kim Tiếu ngẩn người, một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi: "Thế này là sao? Chẳng lẽ thần kinh vị phu nhân này có vấn đề?"
"Tôi nào biết." Lưu Tây cũng sắp khóc đến nơi rồi, y lau mặt xong liền phát hiện chóp mũi mình toàn là mồ hôi lạnh: "Chuyện này cũng quá quỷ dị."
Lâm Bán Hạ bên cạnh cũng yên lặng gật đầu.
"Còn nữa, Lâm ca, vừa nãy ở trong xe anh nhìn thấy chuột thật ư?" Sau khi tỉnh táo, Lưu Tây cũng nhận ra chuyện có gì đó không đúng, quay đầu nhìn Lâm Bán Hạ, vẻ mặt nghi hoặc.
Lâm Bán Hạ đáp không chút nao núng: "Ừ."
"Thật à?" Lưu Tây có vẻ không tin lắm.
"Thật mà." Lâm Bán Hạ khẳng định.
Lưu Tây thấy thái độ kiên quyết của Lâm Bán Hạ, cũng đành thôi. Nhưng mà trên đường về, y vẫn luôn cau mày, vừa hút thuốc vừa bày ra bộ dáng sầu khổ. Lâm Bán Hạ ngồi bên cạnh chợp mắt một lát, tận tới lúc gần tới phòng làm việc. Lưu Tây nói: "Lâm ca, mấy ngày nữa tôi lên chùa xin bùa bình an, anh có muốn một cái không?"
"Không cần đâu." Lâm Bán Hạ nói. "Tôi không tin mấy chuyện này."
"Anh vẫn chưa tin?" Lưu Tây nói, "Chuyện hôm qua cũng quá tà môn... nhất là người phụ nữ kia, nhìn cô ta cười mà tôi lạnh cả người."
Lâm Bán Hạ: "Cô ấy... đúng là hơi kỳ lạ."
Đúng vậy, ban đầu còn khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng mấy tiếng sau khi thấy thi thể của người nhà, lại nở nụ cười. Chẳng lẽ sau khi đau khổ quá mức rồi thì không còn cảm thấy đau thương nữa?
Hai người vừa nói chuyện vừa vào phòng, định tắm rửa rồi thay quần áo. Công việc của bọn họ chính là như vậy, nếu không có tình huống đặc biệt phát sinh, bình thường mỗi đêm chỉ tiếp nhận một vụ, sau khi làm xong cũng có thể tan ca.
Lâm Bán Hạ cũng đi tắm, sau đó thay quần áo. Cậu vừa sấy tóc vừa gọi điện cho Quý Lạc Thuỷ.
Nhưng dù điện thoại có đổ chuông, cũng không ai bắt máy. Lâm Bán Hạ càng lúc càng thấy lo.
Tan làm xong, Lâm Bán Hạ muốn thu xếp đồ đạc cho Quý Lạc Thuỷ trước rồi đưa qua cho anh, nhân tiện xem xem Quý Lạc Thuỷ ở bên kia có ổn không.
Ngồi đến gần sáng mới có xe, Lâm Bán Hạ xuống ở trạm xe buýt gần tiểu khu nhà mình, đi bộ khoảng năm sáu phút, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà.
Trước kia nếu Quý Lạc Thuỷ không nói, cậu cũng không để ý, mấy hôm nay quan sát mới thấy, tiểu khu của bọn họ chính xác là không có người ở. Trừ đèn đường bên ngoài, dường như không còn nguồn sáng nào khác. Đi trên đường một mình, bên tai cũng chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang vọng của bản thân.
Nhưng mà Lâm Bán Hạ không sợ tiếng bước chân, chỉ sợ là ngoài tiếng bước chân mình lại nghe thấy tiếng gì khác. Cậu từ thang máy đi thẳng tới cửa phòng, đang muốn tra chìa để mở cửa, chợt nhận ra biển số nhà treo trước cửa bị lệch.
Biển số nhà màu đen, chữ bên trên mạ vàng, ghi bốn số 1303, nghiêng ngả trước cửa, nhìn rất chướng mắt. Lâm Bán Hạ vươn tay, muốn chỉnh lại biển số, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm vào mép biển, cậu lập tức ý thức được cảm giác không đúng lắm, vội thu tay.
Không phải xúc cảm lạnh như băng của kim loại, mà biển số nhà kia tản ra nhiệt độ y như da thịt con người; hơn nữa cảm giác này, khiến cho Lâm Bán Hạ nhớ đến cái rương đen của hàng xóm phòng bên...
Lâm Bán Hạ nhìn biển số nhà một lát, sau không để ý nữa, dứt khoát tra chìa mở cửa.
Sau khi mở cửa, Lâm Bán Hạ vào phòng rồi khép cửa lại. Cậu tìm va li của Quý Lạc Thuỷ, bắt đầu thu dọn quần áo trong ngăn tủ của anh. Quần áo của Quý Lạc Thuỷ xếp vào hai ngăn, ngăn trên hơi nhỏ, dùng để cất khăn trải giường, ngăn còn lại là quần áo hàng ngày. Va li không đủ to, Lâm Bán Hạ chỉ xếp được phần lớn quần áo; nhìn số quần áo còn sót lại, cậu suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Quý Lạc Thuỷ, muốn hỏi ý của anh.
"Reng reng
- reng reng -" Lâm Bán Hạ vừa gọi điện, bên tai cậu liền vang lên tiếng chuông quen thuộc. Lúc đầu cậu tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng chuông càng luc càng lớn, cậu không thể không ngẩng đầu lên.
Tiếng chuông điện thoại phát ra từ tủ quần áo trên đầu cậu.
Mà số điện thoại Lâm Bán Hạ từng làm thế nào cũng không liên lạc được, lúc này đã có người bắt máy. Đầu dây bên kia yên lặng không tiếng động. Lâm Bán Hạ "a lô" một tiếng nhỏ, tiếp theo, cậu nghe thấy âm thanh của chính mình truyền ra từ trong tủ.
Lâm Bán Hạ trầm mặc trong khoảnh khắc, yết hầu giật giật, như đang thích ứng với việc đang xảy ra. Khoảng nửa phút sau cậu mới có chút động tĩnh, chậm rãi đi tới cạnh giường, hít sâu một hơi, mở ra ngăn cao nhất của tủ quần áo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!