Edit: Thiên Địa hội"Sao thế?" Tống Khinh La thấy trạng thái của cậu không đúng lắm: "Thấy cái gì rồi?"
"Có thứ khác, trên mấy miếng thịt kia có một đồ vật, giống như hòn đá." Thân thể Lâm Bán Hạ bắt đầu run run, không biết là do lạnh hay vì gì khác: "Tôi sờ một cái, cảm giác... không ổn."
Tống Khinh La vừa nghe Lâm Bán Hạ đã chạm vào vật kia, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc, hắn nói: "Cậu lên đi đã." Nói rồi đưa tay ra.
Dù không biết tại sao Tống Khinh La lại phản ứng nghiêm trọng như vậy nhưng Lâm Bán Hạ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cầm bàn tay đang vươn ra của Tống Khinh La. Tống Khinh La chợt dùng sức, muốn kéo Lâm Bán Hạ ra khỏi nước; thế nhưng trong chớp mắt này, đá dưới chân hắn bị đạp vụn, Tống Khinh La mất thăng bằng, chớp mắt ấy, hai người sắp sửa rơi vào trong nước -
May mắn Tống Khinh La phản ứng cực nhanh, hắn bám vào vách đá vừa trơn vừa ướt bên cạnh, vững vàng giữ được thân thể của hai người. Nhưng dù vậy, hơn một nửa người Tống Khinh La vẫn bị dính nước. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi kéo Lâm Bán Hạ ra khỏi nước.
Sau khi lên bờ, Lâm Bán Hạ lau mặt hỏi: "Anh không sao chứ?"
Tống Khinh La nói: "Không sao."
Lâm Bán Hạ hỏi: "Tiếp theo phải làm gì? Có cần lấy vật kia ra không?"
Tống Khinh La xác nhận lại lần nữa: "Cậu đụng vào vật kia rồi phải không?"
Lâm Bán Hạ thấy biểu tình của Tống Khinh La không đúng lắm, bèn lưỡng lự gật đầu: "Lúc tìm nó không cẩn thận chạm vào rồi."
Tống Khinh La: "Được, cậu ở đây, cố gắng đừng cử động. Tôi xuống dưới xem."
Lâm Bán Hạ nghe vậy sửng sốt: "Anh muốn xuống dưới? Nhưng anh không thích nước mà?"
"Không sao." Tống Khinh La nhẹ giọng. Hắn nói xong, nhận lấy đèn pin trong tay Lâm Bán Hạ, cũng không cởi quần áo mà nhảy luôn xuống ao sâu. Lâm Bán Hạ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tống Khinh La biến mất trước mắt mình. Đèn pin đã bị Tống Khinh La mang đi, Lâm Bán Hạ nhìn xuống khoảng nước tối đen, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên tai.
Cậu đứng tại chỗ, mặc lại áo ban nãy đã cởi ra. Không biết từ đâu trong hang núi thổi tới một cơn gió lạnh, táp vào người Lâm Bán Hạ khiến cậu nổi da gà.
Cậu nghe lời Tống Khinh La dặn, không dám đi lại lung tung, nhưng vẫn thường xuyên nhìn xuống làn nước màu đen. Thời gian bấy giờ bỗng trở nên thật dài, người vào trong nước từ đầu đến cuối vẫn chưa ngoi lên. Lâm Bán Hạ cầm ba lô của Tống Khinh La, trong lòng lo lắng. Cậu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, dựa vào nguồn sáng yếu ớt để chiếu vào ao nước, nhưng vẫn không thấy gì cả.
Thời gian trôi nhanh, bất tri bất giác lại một phút nữa trôi qua. Nỗi lo trong lòng Lâm Bán Hạ càng lúc càng lớn, nhưng vào lúc này bên tai cậu lại có tiếng nước, như thể có vật gì đang di chuyển dưới đó vậy. Lâm Bán Hạ vui vẻ, tưởng là Tống Khinh La ngoi lên, song khi thấy rõ bóng đen phát ra tiếng nước, sự vui vẻ trong lòng cậu lập tức bị quét sạch không còn chút gì.
Đó không phải là bóng của con người. Nó ngăm đen, hẹp dài, như một loại cá rất to, dài chừng hai mét, gần như choán hết hơn nửa cái ao sâu. Không biết nó bơi từ đâu đến, thân thể to lớn dưới nước tạo thành một cái bóng màu đen.
Mà Tống Khinh La, đang cùng vật này ở dưới cùng một cái ao.
Lâm Bán Hạ mở to mắt nhìn, nhất thời bị sinh vật kì quái đột ngột xuất hiện này làm cho chấn kinh. Nếu như thứ này lặn xuống rồi thấy Tống Khinh La thì làm sao đây... Lưng Lâm Bán Hạ đẫm mồ hôi, cậu nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh đã có đối sách
- cậu bắt đầu chuyển động thân thể, dùng tay khuấy động mặt nước, muốn tạo ra âm thanh để lôi kéo sinh vật kia qua đây.
Thông thường, cá khổng lồ ăn thịt sẽ bị âm thanh hấp dẫn. Quả nhiên hành động của Lâm Bán Hạ có hiệu quả, bóng đen bắt đầu trở nên lớn hơn. Nó đang di chuyển.
Tuy Lâm Bán Hạ không vui nhưng cũng biết thứ này chắc chắn rất khó đối phó. Cậu cắn răng, lục túi của Tống Khinh La, muốn tìm vũ khí gì đó. Nếu cậu nhớ không nhầm thì trước khi lên đường Tống Khinh La có mang theo vũ khí, chỉ là không biết cất ở đâu rồi.
Quái vật khổng lồ di chuyển lên mặt nước, trong khi hoảng loạn tìm kiếm vũ khí, Lâm Bán Hạ cũng thấy rõ hình dạng của nó.
Đó là một con cá có cái đầu dài rất quái dị. Đầu bẹp mà hẹp dài, nhìn qua giống như đầu của cá sấu; nhưng thân thể của nó lớn hơn cá sấu rất nhiều, ít cũng phải hai mét; trên người còn có rất nhiều những vệt lấm tấm, nhìn mà tê cả da đầu. Nghe thấy tiếng động Lâm Bán Hạ làm ra nên quái ngư đã chạy tới đây; may mắn Lâm Bán Hạ đang đứng nơi nước cạn, con cá kia tạm thời không lên được, nhưng Lâm Bán Hạ vẫn vội vàng lùi về phía sau, vừa lùi vừa đảm bảo rằng con cá kia sẽ không lặn xuống.
Sự quấy rầy của cậu khiến con quái ngư càng lúc càng táo bạo. Nó dùng sức vẫy cái đuôi dài, từng đợt bọt nước theo đó văng lên. Lúc đầu Lâm Bán Hạ tưởng nó đang tức giận, nhưng sau đó cậu nhanh chóng phát hiện ra, con cá này không chỉ đang tức giận, nó đang lợi dụng sự trở mình để di chuyển về phía Lâm Bán Hạ, tốc độ của nó rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt Lâm Bán Hạ.
Lâm Bán Hạ thấy tình thế không ổn bèn xoay người chạy đi, nhưng cậu còn chưa chạy được hai bước đã trượt chân, nặng nề ngã xuống đất. Lần này cậu ngã rất nghiêm trọng, đồng thời cũng bị uống mấy ngụm nước. Cậu lảo đảo muốn đứng lên nhưng dưới chân quá trơn, nhất thời chỉ có thể ở trong nước không thể giãy dụa, mà con quái ngư kia cũng đang bơi đến trước mặt cậu.
Trong lúc hốt hoảng, Lâm Bán Hạ thấy cái miệng hẹp dài, bằng phẳng của nó há ra, để lộ cái hàm chi chít răng nhọn, phát ra ánh sáng sắc lạnh...
Gần như cùng lúc, Lâm Bán Hạ rốt cục cũng mò được vũ khí trong túi Tống Khinh La, đó là một con dao găm. Lâm Bán Hạ huơ lưỡi dao, lưỡi dao sắc bén đâm vào con cá lớn trước mặt, thế nhưng Lâm Bán Hạ không ngờ rằng khoảnh khắc lưỡi dao tiếp xúc với vẩy cá liền phát ra tiếng "choang", cứ vậy mà bị bắn ngược trở ra.
Vẩy cá này làm bằng gì mà cứng thế? Lâm Bán Hạ nắm lấy cánh tay đang tê dại, ngẩn người tại chỗ.
Cái bóng đen nọ đã hoàn toàn bao phủ cậu. Cậu thở ra một hơi, thấy thân thể to lớn của quái ngư trong huyệt động chật hẹp văng lên một đống bọt nước. Nó đong đưa đuôi, cái miệng khổng lồ hướng tới Lâm Bán Hạ mà cắn. Lâm Bán Hạ gần như không còn cách nào phản kháng, cậu ngồi tại chỗ, thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi nồng nặc trong cái miệng khổng lồ của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!