Edit: Thiên Địa hội
___
Hạ Hòe An thật sự không nghĩ ra mà cũng chẳng ngủ được mấy, mãi đến khi trời sắp sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc.
Trời đã sáng nhưng mưa vẫn chưa tạnh, hơn nữa nhìn trời thì có lẽ không thể tạnh ngay được.
Tống Khinh La và Lâm Bán Hạ dậy rất sớm, hai người cùng gọi Hạ Hòe An dậy. Mọi người vệ sinh cá nhân xong thì tới phòng khách, thấy trưởng thôn đang tỉ mỉ chuẩn bị bữa sáng.
"Trưởng thôn." Hạ Hòe An lập tức mở miệng: "Đêm qua ông ở ngoài cửa sổ phòng bọn tôi làm gì thế?"
Trưởng thôn rút một điếu thuốc mới, khói thuốc nhàn nhạt như có như không che phủ khuôn mặt ông ta. Ông ta hàm hồ nói: "Sợ các cậu gặp chuyện không may."
Người hôm qua hóa ra đúng thật là ông ta, Hạ Hòe An căng thẳng: "Chúng tôi thì gặp chuyện gì được?"
"Còn nhớ tối mấy hôm trước không?" Trưởng thôn nói: "Tôi và cháu tôi ầm ĩ một trận, sau đó cháu tôi treo cổ chết trong sân, là treo cổ trước cửa phòng các cậu đấy. Tôi sợ ban đêm lại có chuyện nên sang xem."
Không ngờ việc này nói vậy nghe cũng xuôi tai, Hạ Hòe An 'ồ' một tiếng.
"Thi thể của cô gái kia các cậu tính thế nào?" Trưởng thôn nói: "Cứ để thế sao? Cái này có thể là điềm xấu..."
Hạ Hòe An thấp giọng nói: "Mọi chuyện xong xuôi, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về."
Trưởng thôn nói: "Vậy hôm nay các cậu mang cô ấy đi đi! Nếu không... phải xử lí theo quy củ trong thôn." Ông ta lạnh lùng: "Người chết không thể cứ thả ở bên ngoài, buông thả như vậy mà hại chết người sống."
Hạ Hòe An nhìn Tống Khinh La, ngầm xin chỉ thị. Tống Khinh La mặt không đổi sắc bẻ bánh quy đưa lên miệng, nhẹ giọng nói: "Vậy anh đưa cô ấy về đi, tiện thể lấy thêm một số thứ
- nếu anh đi được."
"Được." Hạ Hòe An buông lỏng.
"Đồ này các cậu có ăn không, không ăn thì tôi dọn." Trưởng thôn gõ bàn một cái.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, có bánh bao, bánh nướng áp chảo, còn có cháo hoa nấu nhừ đang tản ra mùi thơm của gạo; những thứ này đối với ba người mấy ngày nay không được ăn ngon mà nói là cực kì hấp dẫn. Thế nhưng hôm qua Tống Khinh La đã dặn không được ăn thức ăn ở đây nên không ai di chuyển.
Trưởng thôn thấy họ không nói lời nào bèn dọn thức ăn rồi rời đi.
Tống Khinh La phân công: "Hạ Hòe An, anh đưa thi thể Mâu Hinh Tư về đi, tôi và Lâm Bán Hạ điều tra chút chuyện; nhớ chú ý an toàn."
Hạ Hòe An gật đầu: "Được, Tống tiên sinh, tôi sẽ cố về sớm."
Tống Khinh La nói: "Không, nếu anh thật sự có thể ra ngoài thì cũng không cần về ngay, thông báo với bên ngoài, phái tới ít nhất bốn người mang theo vũ khí đến."
Hạ Hòe An hơi sững sờ: "Tống tiên sinh, có phải anh đã biết gì rồi không?"
Tống Khinh La nhẹ giọng: "Chỉ là suy đoán thôi, lý do an toàn."
Hạ Hòe An nói 'được' rồi đứng dậy đi ra.
Anh không biết Lâm Bán Hạ và Tống Khinh La muốn đi điều tra ở đâu, mà đó cũng không phải chuyện mà anh nên quan tâm; chuyện anh phải làm là thực hiện mệnh lệnh của Tống Khinh La, hoàn thành công việc của mình.
Thi thể Mâu Hinh Tư vẫn còn đang trong chăn. Hạ Hòe An mặc áo mưa, cõng cô trên lưng, che ô đến bãi đỗ xe.
Chỗ đỗ xe cách nhà trưởng thôn không xa, là một vùng đất phẳng. Hạ Hòe An qua màn mưa thấy xe ở phía xa, bèn nhấn chìa khóa trong tay.
Nhưng đèn xe không sáng.
Hạ Hòe An thấy vậy trong lòng lạnh xuống hơn nửa, anh không khỏi bước nhanh hơn về hướng cái xe, song khi anh tới được bên cạnh xe, thấy được thảm trạng của nó mới hiểu rõ câu kia của Tống Khinh La 'nếu anh có thể đi' là ý gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!