Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Thiên Địa hội

___

Vì đã nhìn thấy có người nhảy từ cửa sổ xuống, tinh thần của Quý Lạc Thủy không được tốt lắm.

Lâm Bán Hạ cũng nhận ra anh bị dọa, mấy ngày này đều cố gắng về sớm để an ủi bạn, hơn nữa còn cố ý làm vài món Quý Lạc Thủy thích ăn.

Hàng xóm ở phòng bên đã dọn đến được vài ngày, Lâm Bán Hạ muốn cùng người ta chào hỏi một chút, nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà người hàng xóm kia cứ như thần long kiến thủ bất kiến vĩ (*), Lâm Bán Hạ cũng đành thôi.

Hôm nay Lâm Bán Hạ lại đi làm buổi tối, dù có chút lo lắng, nhưng không thể không để Qúy Lạc Thủy ở nhà một mình.

Lâm Bán Hạ vừa đi, Quý Lạc Thủy lập tức mở TV, chỉnh âm lên mức tối đa, ngồi trên ghế sô pha, không dám động đậy.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang dần buông. Tầng mây dày đặc che đi ánh trăng, không gian u ám lại nặng nề, nuốt chửng cả những ngôi sao xa.

Gió lạnh ào ào đánh vào cửa sổ thủy tinh, nếu như lắng tai nghe kĩ, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng gió thổi thê lương, giống như âm thanh của người đang rên rỉ khi cận kề bờ vực sinh tử.

Qúy Lạc Thủy lại bắt đầu cảm thấy cả người phát lạnh. Anh đã có cái cảm giác này ngay ngày đầu tiên dọn vào phòng, nó tựa như đã thấm vào xương tủy, theo anh như hình với bóng. Lúc đầu anh nghĩ là do mình đa nghi, nhưng ở đây càng lâu, cái cảm giác lạnh lẽo này càng trở nên rõ ràng.

Qúy Lạc Thủy nắm chặt tấm chăn đang đắp trên người, lặng lẽ liếc nhìn phòng khách sáng sủa. Có lẽ là bởi vì vừa chuyển vào, nên đồ đạc của hai người không có nhiều, phần lớn đều là đồ do chủ trước để lại.

Trong phòng khách chỉ có một TV, một cái bàn và một ghế sô pha, bài trí cực kì đơn giản, nếu như chỉ như vậy thì cũng có thể bỏ qua, nhưng điều khiến cho Quý Lạc Thủy cảm thấy không thoải mái là một bức tranh treo ở góc phòng khách.

Bức tranh đó có chút đặc biệt, chiếm gần hết tờ giấy lồng trong lớp kính là một người phụ nữ mặc áo đỏ, nhìn qua thì thấy như cô ta đang cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước; nhưng nếu lại gần nhìn kĩ, sẽ phát hiện ra khuôn mặt người phụ nữ thật mơ hồ, y như màu bị dính nước, nhìn không rõ lắm.

Qúy Lạc Thủy không thể vui nổi với sự có mặt của bức tranh này, nhưng dù sao đây cũng là nhà Lâm Bán Hạ, anh chỉ là người ở nhờ, vì thế không thể không biết xấu hổ mà đưa ra đề nghị, đành chỉ đem sự khó chịu ép xuống trong lòng.

Thời gian vẫn trôi. Qúy Lạc Thủy bọc mình trong chăn, nghe tiếng gió gào thét thê lương ngoài cửa sổ, bất tri bất giác lại thiếp đi. Chỉ là giấc ngủ này cũng không sâu, anh cảm giác xung quanh có tiếng xì xào bàn tán, giống như có vật gì đó đến bên anh, khiến cả người anh lạnh toát, y như đang ở trong hầm băng.

Đột nhiên, có hai tiếng cộc cộc nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Qúy Lạc Thủy chợt rùng mình một cái, hiển nhiên là bị âm thanh lạnh lùng này đánh thức. Anh nặng nề thở hổn hển, nhìn TV trước mặt, lại chỉ thấy màn hình đang nhiễu sóng trắng xóa.

Lại một tiếng cộc cộc nhẹ nhàng vang lên, Qúy Lạc Thủy nghe rất rõ, âm thanh này phát ra từ vị trí gần cửa. Qúy Lạc Thủy cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

Không có tiếng trả lời.

"Ai ở bên ngoài?" Tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng Qúy Lạc Thủy vẫn đứng lên, thuận tay cầm cây lau nhà gần đó, đi tới cạnh cửa.

Cộc cộc, cộc cộc, từng tiếng vang lên như có người đang nhẹ nhàng gõ cửa. Qúy Lạc Thủy dán mặt vào cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo. Xuyên qua lớp kính thủy tinh chật hẹp, anh nhìn thấy hành lang không một bóng người.

"Ai vậy? Đừng đùa nữa!" Nếu như là ngày trước, động tác tiếp theo của Qúy Lạc Thủy chắc chắn là mở cửa; nhưng mấy ngày qua gặp phải sự việc quái dị, anh cũng tự giác mà cẩn thận hơn rất nhiều. Anh không mở cửa, mà lùi mấy bước về phía sau, đạp mạnh vào cửa một cái, quát lên: "Ai ở bên ngoài!!!"

Tiếng gõ cửa ngừng lại.

Qúy Lạc Thủy mắng: "Con mẹ nó, đừng để tao bắt được mày, nếu như bắt được, tao sẽ dần cho mày một trận nhớ đời!" Anh vừa nói vừa hùng hùng hổ hổ xoay người trở lại phòng khách. Nhưng vừa đi được hai bước, khóe mắt lại liếc thấy được điều gì, cả người trong nháy mắt run rẩy không ngừng.

Phòng khách vẫn là phòng khách, chỉ là đồ đạc ít hơn một chút so với lúc nãy. Bức tranh treo trong góc, chỉ còn lại một mảng âm u đen tối. Người phụ nữ áo đỏ, người phụ nữ có khuôn mặt như bị hòa tan trong nước kia, đã biến mất.

Biến mất, hay rời đi? Đang ở đâu? Qúy Lạc Thủy cứng nhắc nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác, lại nghe thấy ở cửa vang lên âm thanh cốc cốc, như có thứ gì đang gõ cửa.

"Ai đấy? Ai?" Bởi vì sợ hãi cực độ, giọng nói của Qúy Lạc Thủy trở nên khàn khàn. Anh cảm thấy cơ thể của mình như đã biến thành một tảng đá, ngay cả động tác bước đi đơn giản cũng trở nên vô cùng gian nan. Dùng chút khí lực cuối cùng, Qúy Lạc Thủy từ từ đi đến cạnh cửa, một lần nữa nhìn qua ô mắt mèo.

"Là tớ." Thanh âm quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, Qúy Lạc Thủy nhìn qua mắt mèo, thấy khuôn mặt của Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ mỉm cười: "Tớ không mang chìa khóa, cậu mở cửa cho tớ với."

Qúy Lạc Thủy: "Bán Hạ."

"Là tớ." Lâm Bán Hạ nói. "Cậu sao vậy? Tớ gõ cửa lâu như vậy cũng không phản ứng?"

Qúy Lạc Thủy tiếp tục: "Là Bán Hạ thật sao?" Anh nuốt một ngụm nước bọt, tay đã đặt lên thanh nắm cửa, lại chợt nhớ ra gì đó, âm thanh tê rần mà chất vấn: "Lâm... Lâm Bán Hạ sẽ không bao giờ quên chìa khóa, mày không phải Lâm Bán Hạ, mày là ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!