Edit: Thiên Địa hội
____
Mặc dù Tống Khinh La có nói chi tiết nội dung công việc kia với Lâm Bán Hạ, cậu vẫn cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng chắc là công việc này cũng chẳng ra sao, nếu không... Tống Khinh La đã chẳng đáng thương mà thuê phòng cạnh cậu sống qua ngày. Còn về việc Tống Khinh La nói việc này lương cao, Lâm Bán Hạ cũng không chú ý lắm, như bán hàng đa cấp ấy, mỗi ngày đều bảo học viên ba năm sau có thể kiếm được 50 triệu một tháng, mấy cái này chỉ nghe cho vui thôi.
Theo lời Tống Khinh La nói thì hắn đã để trong phòng thứ gì đó để ngăn chặn tác dụng của biển số trên nhà Lâm Bán Hạ, để Quý Lạc Thuỷ có thời gian hồi phục tinh thần. Tinh thần tốt lên thì sẽ không gặp lại những ảo ảnh đáng sợ nữa, Quý Lạc Thuỷ có thể chuyển ra ngoài.
Sau khi biết chuyện này, Quý Lạc Thuỷ tâm tình rất tốt, rủ Lâm Bán Hạ đi ăn mừng một bữa. Lâm Bán Hạ hỏi Tống Khinh La có đi không, Tống Khinh La từ chối, nói mình có vài việc cần xử lý.
Lâm Bán Hạ "ồ" một tiếng, thay quần áo đi tới chỗ hẹn.
Thời tiết âm u một tuần, cuối cùng đã trong trẻo trở lại. Lâm Bán Hạ đi trên đường, tận hưởng ráng chiều tươi đẹp.
Chỗ hẹn với Quý Lạc Thuỷ là một cửa hàng thịt nướng cách nơi làm việc của Lâm Bán Hạ không xa lắm, giá cả cũng hợp lý, bọn họ thường xuyên hẹn nhau ăn ở đây.
Hôm nay Lâm Bán Hạ không đi làm, bèn đến trước gọi đồ ăn, nhân tiện bật nóng bếp trước chờ Quý Lạc Thuỷ.
Khoảng hơn sáu giờ, Quý Lạc Thuỷ tới. So với mấy hôm trước thì hôm nay nhìn anh phấn chấn hẳn, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiều tuỵ khi trước, sắc mặt hồng hào, xem ra hồi phục khá tốt.
"Bán Hạ, đại ca kia không tới hả?" Quý Lạc Thuỷ vừa ngồi xuống vừa hỏi.
"Ảnh nói có việc nên không đến." Lâm Bán Hạ nói: "Hôm nay cậu tan sớm thế?"
Quý Lạc Thuỷ: "Trốn về đấy, nướng thịt thôi."
Lâm Bán Hạ gật đầu, gắp một tảng thịt ba chỉ lớn bỏ lên vỉ nướng.
Giá thịt heo trong thời gian này vẫn đang tăng, bây giờ giá thịt ba chỉ đã sắp lên đến hơn ba mươi đồng một cân; ăn thịt đột nhiên trở thành một việc vô cùng xa xỉ, mỡ từ thịt trên vỉ chảy xuống phát ra tiếng lách tách vui tai, ngoài hương thơm của dầu mỡ còn có cả mùi thịt, tràn ngập khứu giác họ. Thịt nướng hai mặt vàng ruộm, bên trên có rắc tiêu, cực hợp ăn kèm với rau xà lách, thoả mãn cắn một miếng to, hương vị quá tuyệt. Thật sự có thể làm cho người ta sướng đến thăng thiên.
Quý Lạc Thuỷ vừa ăn vừa khóc: "Trời ạ, đã lâu lắm rồi chúng ta không được ăn một bữa tử tế."
Lâm Bán Hạ nhìn anh: "Một tuần trước, cái đêm dọn nhà ấy, chúng ta vừa mới ăn mà."
Quý Lạc Thuỷ: "À."
Lâm Bán Hạ: "Đồ tham ăn."
Quý Lạc Thuỷ: "Tớ còn tưởng sau khi dọn nhà là có thể sống với cậu thật hạnh phúc, ai biết tự nhiên đất bằng lại nổi sóng, tình cảm của chúng ta lại gặp nguy cơ trầm trọng như vậy..."
Lâm Bán Hạ liếc anh một cái.
Quý Lạc Thuỷ: "Ôi, nói cũng lạ, từ khi đến nhà của đại ca kia, tớ không nhìn thấy mấy thứ đó nữa. Không biết là có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào anh ta là cao thủ hàng yêu trừ ma, thu phục yêu quái?... này, sao cậu lại không để ý đến tớ?"
Lâm Bán Hạ vẫn đang nhai thịt, hàm hồ nói: "Cậu nói tiếp đi."
Quý Lạc Thuỷ nhìn nhìn ba giây, rốt cục hiểu rõ tâm tư hiểm ác của Lâm Bán Hạ, tức giận vỗ bàn: "Cậu có còn là người không thế? Thừa lúc tớ nói chuyện mà ăn thịt một mình? Tớ không nói nữa!"
Lâm Bán Hạ tiếp tục chén tì tì.
Hai người ngồi ăn đến vui vẻ, ăn được một nửa, Quý Lạc Thuỷ ra ngoài mua thuốc lá, trước khi đi còn điểm mặt chỉ tên Lâm Bán Hạ nhớ để phần cho anh.
Không ngờ Quý Lạc Thuỷ mới ra ngoài chưa được một phút đã mang sắc mặt hốt hoảng trở về. Lâm Bán Hạ thấy bộ dáng của anh, bèn hỏi theo phản xạ: "Mặt mũi sao thế? Gặp quỷ?"
Quý Lạc Thuỷ nghe thấy, sắc mặt tái xanh, không có phản bác.
Lâm Bán Hạ sửng sốt, âm thanh nhu hoà đi một chút: "Thấy cái gì rồi?"
"Thấy đồng nghiệp của cậu." Quý Lạc Thuỷ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!