Edit: Thiên Địa hội
___
Vương Kim Tiếu là một người theo chủ nghĩa vô thần. Hắn không tin vào cái gọi là kiếp trước kiếp này, cũng không tin Thần tín Phật, chỉ biết rằng người chết như ngọn đèn đã tắt; dù khi còn sống có lợi hại đến mức nào đi nữa, sau khi chết cũng chỉ là một nắm đất vàng. Hắn làm việc ở đây đã lâu, số thi thể nhìn thấy không đến tám trăm thì cũng một nghìn, chết bởi bệnh tật, chết bởi tai nạn, tự sát, bị giết; lúc đầu khi đối diện với những việc này còn có chút cảm xúc, về sau đã hoàn toàn chết lặng.
Trong mắt Vương Kim Tiếu, thi thể chỉ là một khối thịt không có sự sống. Xác chết biết đi ư? Vương Kim Tiếu chưa bao giờ băn khoăn về vấn đề này. Người đã chết thì chắc chắn sẽ không nhúc nhích được, mà nếu như có nhúc nhích một chút, thì cũng có thể dùng kiến thức vật lí để giải thích. Vì vậy đêm hôm đó, khi nghe được âm thanh vọng ra từ kho lạnh, suy nghĩ đầu tiên của hắn là, có vật sống vào được bên trong.
Vương Kim Tiếu không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đi tới kho lạnh, giơ tay kéo ngăn chứa thi thể ra. Hắn cẩn thận quan sát bên trong, nhưng không tìm được bất kì vật sống nào như đã nghĩ.
Túi đựng xác lẳng lặng nằm trong ngăn lạnh, khuất mắt người, khiến cho người ta không thể thấy được hình dáng của thi thể bên trong. Nhưng Vương Kim Tiếu chợt chú ý một chi tiết, khoá của túi đựng xác bị kéo ra một đoạn ngắn. Hắn thấy vậy, trong miệng thầm chửi vài câu, đoán rằng do nhân viên mới tới làm không cẩn thận, ngay cả việc này cũng quên.
Vương Kim Tiếu tiện tay kéo khoá lại, đẩy ngăn lạnh vào trong, lại quay về chỗ ghế ngồi, vừa chơi điện thoại vừa trực đêm.
Nhà xác vào buổi tối vô cùng yên tĩnh, không khí nặng nề chết chóc, khiến cho người ta không muốn đến gần. Vương Kim Tiếu nhớ tới gia đình mới bị đưa tới, trong lòng cảm thán, thật sự quá thảm. Gia đình này có năm người, ngoại trừ người vợ may mắn sống sót, người chồng cùng cha mẹ và con trai đều chết trên cùng một chiếc xe; tử trạng thì khỏi nói, là những thi thể thê thảm nhất mà Vương Kim Tiếu nhìn thấy gần đây.
Sau khi thi thể được đưa tới, bọn hắn cũng liên hệ với thân nhân, hỏi về việc mai táng.
Vương Kim Tiếu khá ấn tượng với người thân của gia đình này. Đó là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn có vẻ âm u, khiến cho người ta không thoải mái. Khi hắn hỏi về việc mai táng, cô ta cứ lơ đãng như đang nghĩ gì đó, mãi tới khi hắn hỏi lúc nào có thể hoả táng được, tinh thần cô ta mới tỉnh táo hơn một chút.
"Không cần vội." Sắc mặt cô trắng bệch, lại trang điểm đậm, tô son rất đỏ, nhìn qua giống như một thi thể được trang điểm trong nhà tang lễ: "Không cần hoả táng vội."
"Những để ở đây lâu cũng không hay lắm." Vương Kim Tiếu cẩn trọng lựa lời, chỉ sợ chạm vào nỗi đau của thân nhân, hắn nói: "Nên sớm ngày mồ yên mả đẹp."
Không ngờ nghe hắn nói xong, người phụ nữ phá lên cười, trong tiếng cười lại có vẻ trào phúng khó hiểu. Cô như đang giễu nhại Vương Kim Tiếu, cũng như đang giễu nhại chính mình. Cô nói: "Yên? Chôn xuống đất là yên rồi đúng không?"
Vương Kim Tiếu sửng sốt.
Người đàn bà lạnh lùng nói, hắn giúp cô ta giữ thi thể thêm một thời gian, trước mắt cô ta chưa muốn hoả táng. Sau đó không để Vương Kim Tiếu kịp hỏi vì sao, cô ta đã xoay người rời đi, trong miệng luôn lẩm bẩm gì đó, Vương Kim Tiếu nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được vài chữ: "Trở về, cùng nhau." linh tinh.
Có rất nhiều người bị sốc vì mất đi người thân nên có những hành động kì quái, vì vậy Vương Kim Tiếu cũng không quá để tâm đến việc này, mãi đến lúc này, khi ngồi chơi điện thoại, hắn mới nhớ ra, thi thể phát ra âm thanh ban nãy chính là người thân của người đàn bà kia.
Nghĩ tới đây, miệng Vương Kim Tiếu trở nên khô khốc, hắn liếm liếm môi, tăng âm lượng điện thoại di động lên một chút.
Phòng trực cực kỳ yên tĩnh, âm thanh vui vẻ từ điện thoại truyền ra, quanh quẩn trên vách tường. Nhưng trong tiếng cười hi ha khoa trương đó, có một âm thanh khác, yếu ớt nhưng chói tai, bắt đầu tra tấn thần kinh Vương Kim Tiếu.
Âm thanh này rất nhỏ, vang lên từ tận sâu trong phòng, dớp dính, thong thả, giống như động vật không xương đang bò trên mặt đất.
Vương Kim Tiếu trở nên nóng nảy. Hắn rất muốn lờ đi cái loại âm thanh này, nhưng âm thanh ấy lại như ruồi bâu lấy mật, không ngừng chui vào lỗ tai, va chạm với màng nhĩ của hắn.
"Đệt!" Chửi tục một tiếng, Vương Kim Tiếu nặng nề đập điện thoại di động lên bàn, tức giận đứng lên, đi về phía phòng chứa tủ đựng xác.
"Cái đếch gì thế, lăn ra đây!" Vương Kim Tiếu hùng hùng hổ hổ, một lần nữa bật đèn trong kho lạnh; khoảnh khắc đèn sáng, Vương Kim Tiếu chưa kịp thời thích ứng với ánh sáng chói mắt, vì thế phải mất một lúc mới thấy được rõ ràng khung cảnh trước mặt. Hô hấp của hắn đình trệ trong nháy mắt.
Ngăn lạnh đã được kéo ra, không thấy thi thể bên trong đâu, ngăn kéo trống rỗng khiến mắt Vương Tiếu Kim đau nhói. Suy nghĩ đầu tiên của hắn khi thấy thi thể mất tích là có trộm vào trộm thi thể đi, nhưng sau khi quan sát chung quanh, mồ hôi lạnh nhanh chóng phủ kín trán và chóp mũi hắn.
Ngăn lạnh bị kéo ra, khoá của túi đựng xác cũng bị kéo ra, một vệt máu lớn kéo dài từ trong ngăn kéo lan đến hướng trần nhà.
Vương Kim Tiếu như nghĩ tới điều gì, toàn thân hắn run rẩy, bởi vì quá sợ hãi và tuyệt vọng, hắn than nhẹ một tiếng, chậm rãi di chuyển cổ, ngẩng đầu lên.
Thấy rồi. Thấy thi thể vỡ nát kia rồi. Nó đang dính trên trần nhà, con mắt duy nhất còn sót lại đang nhìn hắn chằm chằm.
Một giọt máu rơi xuống gò má Vương Kim Tiếu. Hắn cảm thấy tim mình nhói lên đau đớn, sau đó trợn ngược hai mắt, mọi thứ trước mặt đều trở nên tối đen.
"Đệt đệt đệt!!" Lưu Tây xem đến đây, thét lên một tiếng, suýt nữa lại ném điện thoại đi.
May mà Lâm Bán Hạ phản ứng nhanh, kịp thời ngăn lại.
"Hả
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!