Nghiêm Nghĩa Tuyên thình lình nhảy ra gây khó dễ khiến Kỷ Linh cũng nổi lên một cơn dục hỏa.
Kỷ Linh một ngụm ngậm lấy đầu lưỡi Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhân lúc Nghiêm Nghĩa Tuyên ngây người, Kỷ Linh liền chiếm lấy quyền chủ động.
Lẽ ra một bên áp chế biến thành hai bên cùng múa lưỡi, kỹ thuật thành thạo của Kỷ Linh làm Nghiêm Nghĩa Tuyên khiếp sợ, vốn dĩ hắn vẫn luôn bình tâm như vại về sau cư nhiên hô hấp dần dồn dập lên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên chủ động thối lui, từ trên cao nhìn xuống người dưới thân, nhíu mày nói:
"Bây giờ lại phóng đãng như vậy, chẳng lẽ trước kia chỉ là giả vờ sao?"
Nói xong, hắn còn dùng mu bàn tay xoa xoa môi.
Động tác này ở trong mắt Kỷ Linh yếu thế vô cùng, Kỷ Linh nghe hắn nói xong, đột nhiên nở nụ cười.
Nghiêm Nghĩa Tuyên lạnh mặt hỏi: Cậu cười cái gì?
Kỷ Linh nói:
"Lâu nay nghe nói Nghiêm nhị thiếu có kỹ thuật cao siêu, giờ thấy cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi."
Hắn cố ý gọi Nghiêm Nghĩa Tuyên là nhị thiếu, nói nữa đây cũng là một cọc gièm pha của Nghiêm gia, Nghiêm Nghĩa Lễ rõ ràng là con riêng, tuổi lại so với Nghiêm Nghĩa Tuyên con cháu chính thất còn lớn hơn, Kỷ Linh lấy điểm này ra châm chọc Nghiêm Nghĩa Tuyên, sắc mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên càng thêm lạnh băng, đây là lần đầu tiên Kỷ Linh thấy hắn mất đi toàn bộ ý cười trên mặt.
Quả nhiên Nghiêm Nghĩa Lễ là nghịch lân của hắn.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đột nhiên gọi tài xế dừng xe lại, rồi gõ gõ cửa xe, cơ hồ là dùng chân đá Kỷ Linh đuổi xuống, sau đó khiến tài xế đi tiếp, một chuỗi động tác lưu loát liền mạch hoàn toàn không ngừng lại, nhanh như chớp rời đi rồi.
Nơi này cách trung tâm thành phố còn một khoảng lớn, chỉ có xe không giới hạn tốc độ chạy như bay trên đường, Kỷ Linh đứng ở ven đường, trợn mắt há hốc mồm.
Chờ đến khi hắn phản ứng lại, đột nhiên cười ha hả.
Quả thực rất thú vị, cái người tên Nghiêm Nghĩa Tuyên này.
Đại thiếu gia tính tình tùy hứng ngang tàng, Kỷ Linh cư nhiên cảm thấy hắn còn có điểm đáng yêu.
Kỷ Linh cảm thấy có chút tiếc nuối, người như Nghiêm Nghĩa Tuyên có cá tính, tiêu sái tự do hắn vẫn luôn thưởng thức, nếu có thể giao lưu nhiều một chút từ sớm, bọn họ có lẽ có thể trở thành bằng hữu rồi cũng nên.
Chỉ là đáng tiếc, giờ đã quá muộn.
Kỷ Linh từ nơi ngoại ô xa lạ trở lại chỗ ở, quá trình này đối với hắn quả thực là một hồi tai nạn.
Hắn suy tư một chút, đi tới công ty Kỷ Linh.
Công ty này có không gian không lớn ở trong một tòa nhà nhỏ, thuê hai tầng trên đỉnh, một tầng làm văn phòng, một tầng làm giống như ký túc xá, tuy rằng phòng có hơi cũ, nhưng ở khu trung tâm thành phố này, giá cho thuê hẳn là không rẻ.
Ở cửa cầu thang đặt bục tiếp đón của công ty, cô nàng sau bục ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, lúc Kỷ Linh đi qua, cô ta đang nhếch ngón tay lên sơn sửa móng.
Cô nàng thấy Kỷ Linh tới, kinh hô một tiếng:
"Ai nha, người tâm phúc mới đã tới."
Kỷ Linh nhìn cô một cái, đi vào trong.
Trong công ty trang hoàng vừa rẻ rúng vừa tục khí, còn phiêu tán mùi vị thuốc nước nhàn nhạt, các loại hương khí không tên hỗn loạn, làm Kỷ Linh cảm giác không được khỏe.
Đại sảnh công ty chia ra làm mấy phòng, có mấy người quần áo lả lướt tươi đẹp tới tới lui lui, nhìn thấy Kỷ Linh ánh mắt vừa hâm mộ vừa khinh bỉ.
Kỷ Linh đứng yên, đánh giá lại phối trí công ty, cư nhiên chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, phòng kế hoạch, phòng điều hành, phòng tài vụ vẫn còn ra hình ra dạng.
Chỉ là quy mô vẫn quá nhỏ, một nhân vật nho nhỏ trong một công ty như vậy, cư nhiên có thể có cơ hội gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên, không biết là vận khí Kỷ Linh tốt hay không tốt nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!