Chương 46: (Vô Đề)

Kỷ Linh chủ động nói:

"Tôi còn tưởng tất cả các vị Nghiêm công tử bây giờ đều đang rất bận rộn, không nghĩ còn có thể gặp anh ở đây."

Nghiêm Nghĩa Lễ híp mắt, nhìn ngựa chạy trên đường, nói:

"Đừng nói lời hay, cậu tới nơi này còn không phải vì muốn đụng tôi sao."

Ngữ khí của hắn từ đầu đến cuối vẫn vững vàng,

"Tôi mới từ bệnh viện về, trong lòng phiền muộn nên đến đây giải sầu."

Kỷ Linh cũng dùng khẩu khí bình tĩnh đồng dạng nói:

"Không nghĩ tới anh cũng có lúc phiền lòng, tôi vẫn tưởng anh luôn tự cao tự đại."

Nghiêm Nghĩa Lễ nhìn hắn một cái, nói:

"Đó cũng là ông nội tôi, ông ấy đối với tôi không tệ lắm, cái trại nuôi ngựa này cũng là vì tôi Nghiêm thị mới đầu tiền vào. Tôi thích tới nơi này giải sầu, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cố ý bắt chước tới mua ngựa."

Nghiêm Nghĩa Lễ hỏi Kỷ Linh,

"Cậu không cảm thấy cậu ta rất ấu trĩ sao."

Kỷ Linh cười cười.

Có lẽ thế, nhưng từ lời nói của Nghiêm Nghĩa Lễ, hắn xác định được một chuyện.

Cứ cho là thân thế Nghiêm Nghĩa Lễ không bất kham như vậy, cứ cho là nhà mẹ đẻ hắn cũng là người giàu có, thì hắn chỉ là một người từ bên ngoài đến Nghiêm gia, dám biểu hiện cường thế như vậy, cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Chỗ dựa lớn nhất của hắn, kỳ thật là vì được Nghiêm lão thái gia yêu thích a.

Vì hắn khai khẩn vườn hoa hồng, vì hắn đầu tư trại nuôi ngựa, cho hắn gia nhập công ty, thậm trí tham gia hội đồng quản trị, nếu không phải yêu thích hắn, sao có thể làm ra tình trạng này.

Tưởng tượng như vậy, Kỷ Linh cảm thấy trí tuệ cùng khí độ của Nghiêm Nghĩa Tuyên đã quá đủ tốt.

Kỷ Linh nhịn không được hỏi Nghiêm Nghĩa Lễ:

"Nếu đổi chỗ lại, anh sẽ làm được tốt hơn sao?"

Nghiêm Nghĩa Lễ không chính diện trả lời vấn đề này, mà nói:

"Nếu cũng đổi chỗ lại, cậu có cơ hội có được thứ cậu muốn, cậu sẽ vứt bỏ sao."

Hắn nói thẳng: "Nghiêm Nghĩa Tuyên có tư cách, tôi cũng có tư cách, tôi đi vào cái nhà này, đã biểu lộ thái độ của tôi, cho nên Nghiêm Nghĩa Tuyên mới chán ghét tôi.

Chúng tôi từ lúc bắt đầu đã khác nhau, bất kể là thái độ với gia đình, với công ty, ý kiến của chúng tôi chưa bao giờ có thể đạt được thống nhất.

Nhưng tôi không cho rằng tôi kém cậu ta, cho nên tôi sẽ không bao giờ thoái nhượng.

"Kỷ Linh nghe xong, nói:"Anh ấy cũng sẽ không.

"Nghiêm Nghĩa Lễ cư nhiên hiếm thấy mà cười cười, nói:"Đúng vậy, cậu có lẽ cảm thấy tôi hùng hổ dọa người, nhưng đó là vì tôi là người khá cấp tiến, thích tiến công chính diện.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thì ngược lại, cậu ta am hiểu dụ dỗ người, luôn luôn khống chế thế cục vững vàng, giống như xây đắp thành lũy vậy, rất khó công phá.

Tôi tuy đã sớm tiến vào hội đồng quản trị, nhưng ở bên trong gần như chỉ là hư cấu, chính vì cậu ta đã lung lạc lòng người vô cùng tốt.Điểm này tôi rất bội phục cậu ta.

"Nghiêm Nghĩa Lễ nói, nhìn Kỷ Linh tiếp tục cười,"Cậu không phải cũng vậy sao, bị cậu ta lung lạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!