Kỷ Linh chủ động nói: "Tôi còn tưởng tất cả các vị Nghiêm công tử bây giờ đều đang rất bận rộn, không nghĩ còn có thể gặp anh ở đây."
Nghiêm Nghĩa Lễ híp mắt, nhìn ngựa chạy trên đường, nói: "Đừng nói lời hay, cậu tới nơi này còn không phải vì muốn đụng tôi sao." Ngữ khí của hắn từ đầu đến cuối vẫn vững vàng, "Tôi mới từ bệnh viện về, trong lòng phiền muộn nên đến đây giải sầu."
Kỷ Linh cũng dùng khẩu khí bình tĩnh đồng dạng nói: "Không nghĩ tới anh cũng có lúc phiền lòng, tôi vẫn tưởng anh luôn tự cao tự đại."
Nghiêm Nghĩa Lễ nhìn hắn một cái, nói: "Đó cũng là ông nội tôi, ông ấy đối với tôi không tệ lắm, cái trại nuôi ngựa này cũng là vì tôi Nghiêm thị mới đầu tiền vào. Tôi thích tới nơi này giải sầu, nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cố ý bắt chước tới mua ngựa." Nghiêm Nghĩa Lễ hỏi Kỷ Linh, "Cậu không cảm thấy cậu ta rất ấu trĩ sao."
Kỷ Linh cười cười.
Có lẽ thế, nhưng từ lời nói của Nghiêm Nghĩa Lễ, hắn xác định được một chuyện.
Cứ cho là thân thế Nghiêm Nghĩa Lễ không bất kham như vậy, cứ cho là nhà mẹ đẻ hắn cũng là người giàu có, thì hắn chỉ là một người từ bên ngoài đến Nghiêm gia, dám biểu hiện cường thế như vậy, cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn, kỳ thật là vì được Nghiêm lão thái gia yêu thích a.
Vì hắn khai khẩn vườn hoa hồng, vì hắn đầu tư trại nuôi ngựa, cho hắn gia nhập công ty, thậm trí tham gia hội đồng quản trị, nếu không phải yêu thích hắn, sao có thể làm ra tình trạng này.
Tưởng tượng như vậy, Kỷ Linh cảm thấy trí tuệ cùng khí độ của Nghiêm Nghĩa Tuyên đã quá đủ tốt.
Kỷ Linh nhịn không được hỏi Nghiêm Nghĩa Lễ: "Nếu đổi chỗ lại, anh sẽ làm được tốt hơn sao?"
Nghiêm Nghĩa Lễ không chính diện trả lời vấn đề này, mà nói: "Nếu cũng đổi chỗ lại, cậu có cơ hội có được thứ cậu muốn, cậu sẽ vứt bỏ sao."
Hắn nói thẳng: "Nghiêm Nghĩa Tuyên có tư cách, tôi cũng có tư cách, tôi đi vào cái nhà này, đã biểu lộ thái độ của tôi, cho nên Nghiêm Nghĩa Tuyên mới chán ghét tôi. Chúng tôi từ lúc bắt đầu đã khác nhau, bất kể là thái độ với gia đình, với công ty, ý kiến của chúng tôi chưa bao giờ có thể đạt được thống nhất. Nhưng tôi không cho rằng tôi kém cậu ta, cho nên tôi sẽ không bao giờ thoái nhượng."
Kỷ Linh nghe xong, nói: "Anh ấy cũng sẽ không."
Nghiêm Nghĩa Lễ cư nhiên hiếm thấy mà cười cười, nói: "Đúng vậy, cậu có lẽ cảm thấy tôi hùng hổ dọa người, nhưng đó là vì tôi là người khá cấp tiến, thích tiến công chính diện. Nghiêm Nghĩa Tuyên thì ngược lại, cậu ta am hiểu dụ dỗ người, luôn luôn khống chế thế cục vững vàng, giống như xây đắp thành lũy vậy, rất khó công phá. Tôi tuy đã sớm tiến vào hội đồng quản trị, nhưng ở bên trong gần như chỉ là hư cấu, chính vì cậu ta đã lung lạc lòng người vô cùng tốt."
"Điểm này tôi rất bội phục cậu ta." Nghiêm Nghĩa Lễ nói, nhìn Kỷ Linh tiếp tục cười, "Cậu không phải cũng vậy sao, bị cậu ta lung lạc."
Kỷ Linh thẳng thắn thành khẩn: "Có lẽ đi."
Kỷ Linh đột nhiên nghĩ tới lời Nghiêm Nghĩa Tuyên nói với hắn, hắn cũng nói lại như vậy với Nghiêm Nghĩa Lễ: "Nhưng chẳng có ai là kẻ ngốc cả, chỉ bởi vì những lúc anh ấy làm tốt, cho nên mọi người mới có thể cam tâm tình nguyện mà tụ tập bên người anh ấy. Tôi như thế này, anh có thể nói là tôi bị che mắt, nhưng còn người trong hội đồng quản trị thì thế nào?
Tôi tin tưởng mỗi người bọn họ đều là tinh anh cả, anh không nghĩ tới vì cái gì mà họ đều cam tâm tình nguyện bị Nghiêm Nghĩa Tuyên lung lạc sao?"
Nghiêm Nghĩa Lễ ngẩn người, thu hồi tươi cười, chậm rãi nói: "Điều này tôi xác thật không nghĩ tới." Hắn nhíu mày, tựa hồ đang hồi ức, sau đó thoải mái, khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn nói: "Ngẫm lại cũng có thể lý giải, cậu ta quả thật có bản lĩnh này. Nhớ năm đó khi lần đầu tiên tới Nghiêm gia, nhìn thấy cậu ta, tôi đã cảm thấy đó là một tiểu thiếu gia xinh đẹp cỡ nào, nhịn không được cũng muốn sinh hảo cảm."
Như thế lại làm Kỷ Linh có chút giật mình, không nghĩ tới Nghiêm Nghĩa Lễ lại từng có cảm xúc như vậy với Nghiêm Nghĩa Tuyên.
"Đáng tiếc chúng tôi xung đột lợi ích, cậu ta muốn lưu giữ cái Nghiêm gia có thể làm cậu ta làm thiếu gia vĩnh viễn kia, tôi lại muốn cho Nghiêm gia tiến thêm một bước, chúng tôi ai cũng đều muốn cầm quyền, dần dần không thuận mắt lẫn nhau."
Nói đến mức này, là không thể điều hòa được nữa.
Khi hai người đàn ông cùng có dã tâm, chỉ có thể giải quyết bằng một trận đấu.
Kỷ Linh tới nơi này gặp Nghiêm Nghĩa Lễ, cũng chẳng phải để điều hòa, hắn nói: "Nhưng anh có điểm không thể bằng được Nghiêm Nghĩa Tuyên. Anh thường xuyên xuất đầu lộ diện trên truyền thông, muốn tạo danh thế cho mình, còn anh ấy lại luôn chu đáo phòng ngừa củng cố thị trường, tương lai một khi dự án của anh ấy sinh ra hiệu quả, phần anh sẽ mất đi vài phần nhân tâm."
Nghiêm Nghĩa Lễ nghĩ nghĩ, nói: "Là như vậy sao. Đại khái là tôi ở nước ngoài từ nhỏ, chính sách của người trong nước muốn học cũng không học được."
Hắn thản nhiên nói: "Đây cũng là điểm khác nhau giữa tôi và cậu ta, cậu ta am hiểu thủ, tôi lại am hiểu công."
Ánh mắt Nghiêm Nghĩa Lễ lại rơi xuống Kỷ Linh lần nữa, trên dưới đánh giá hắn: "Cậu quả nhiên không giống người thường. Tôi lúc đầu còn tưởng cậu bất quá chỉ là oanh oanh yến yến bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng năm lần bảy lượt người bên cạnh Nghiêm Nghĩa Tuyên cư nhiên lại không đổi, vẫn luôn là cậu. Sau đó lại còn có thể thấy thân ảnh cậu trên tin tức thương trường, tôi rất kinh ngạc."
Kỷ Linh cười cười, nói: "Có thể khiến anh lau mắt mà nhìn, tôi cũng coi như không nhận không sự xem thường của anh." Nếu Nghiêm Nghĩa Lễ cái gì cũng có thể nói, hắn cũng có thể trực tiếp, "Anh quá ngạo mạn, Nghiêm Nghĩa Lễ tiên sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!