Chương 42: (Vô Đề)

Thời điểm Nghiêm Nghĩa Tuyên đuổi tới khách sạn, Kỷ Linh cùng hai anh em La gia đang ở quán bar khách sạn không có hình tượng mà cười ha ha.

Kỷ Linh thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên tới, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng nói:

"A, kim chủ tới, kim chủ mang tiền trả hóa đơn tới."

Nghiêm Nghĩa Tuyên suýt chút nữa đi lên che miệng hắn lại.

Kỷ Linh rõ ràng là uống rất nhiều, hai anh em La gia cũng uống không ít, nhưng tửu lượng so với Kỷ Linh còn mạnh hơn chút.

Cậu em La Giáng cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên là lần đầu tiên gặp mặt, rất có hứng thú mà đánh giá Nghiêm Nghĩa Tuyên, còn ông anh La Huyên có quen biết với Nghiêm Nghĩa Tuyên, cười hướng anh ta gật đầu chào.

Nghiêm Nghĩa Tuyên trước khi tới thật ra không nghĩ tới hai vị công tử La gia lại ở chỗ này, lúc anh nhận được điện thoại, cách di động cũng có thể ngửi thấy mùi rượu của Kỷ Linh, nghĩ nghĩ, bèn trực tiếp tới đây.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng lớn nhỏ La gia chào hỏi:

"Không nghĩ tới hai vị La công tử thế nhưng ở chỗ này, chiêu đãi không được chu toàn."

Không đợi La Huyên đáp lại, Kỷ Linh liền say khướt mà nói:

"Không có việc gì không có việc gì, người ta không thèm để ý đâu, anh để tiền lại là được."

... Nghiêm Nghĩa Tuyên bước qua, nắm quần áo hắn, túm hắn từ trên sô pha lên, sau đó nửa kéo nửa treo hắn lên trên người, đối với La Huyên cùng La Giáng nói,

"Tôi trước tiên mang con ma men này đi đã, tất cả chi phí nơi này đều miễn toàn bộ."

La Giáng xem Kỷ Linh nói mê sảng mà cười không dừng lại được, ánh mắt La Huyên tới tới lui lui đảo quanh hai người, sau đó cười tủm tỉm mà nói:

"Đa tạ Nghiêm thiếu gia, Kỷ tiên sinh liền nhờ anh."

Hắn một bộ khẩu khí phó thác người nhà, Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe xong nhíu nhíu mày.

Kỷ Linh khi nào thì cùng đại công tử La gia thông đồng, còn chơi đến thân thiết như vậy.

Kỷ Linh dựa vào người Nghiêm Nghĩa Tuyên, hướng La Huyên vẫy vẫy tay chào hẹn gặp lại:

"Anh không phải còn ở đây sao, tiền thuê phòng cũng để kim chủ cùng thanh toán luôn đi."

... Câm miệng. Nghiêm gia mở cái khách sạn này lại không phải để làm từ thiện, Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự nghe không nổi nữa, liền nói:

"Trả trả trả, tất cả đều trả, đi thôi."

Sau đó anh túm Kỷ Linh từ trong phòng đi ra, qua cửa thẳng tay ném cho phục vụ, rồi dẫn người trở lại phòng ngủ của mình.

Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ huy phục vụ đặt Kỷ Linh lên trên giường, sau đó tống cổ người đi ra ngoài, đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Linh.

Kỷ Linh nằm trên giường đệm mềm mại, thoải mái đến thở dài một hơi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói:

"Ông chủ Kỷ kiếm được nhiều tiền, khẩu khí cũng lớn rồi, dám đối với tôi quát mắng, khách sạn này nhà cậu mở sao?"

Kỷ Linh cười cười hắc hắc, nói:

"Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, tôi mượn gia sản của Nghiêm thiếu gia kiếm chút mặt mũi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn như vậy cảm thấy đau đầu.

Không phải nói chuyện uống say, mà là cái bộ dạng phóng túng tự nhiên này rất ít khi nhìn thấy trên người Kỷ Linh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!