"Cái gì?" Phản ứng đầu tiên của Nghiêm Nghĩa Tuyên là hỏi lại.
Kỷ Linh buồn cười mà nắm tay anh ta, lần này ở khóe miệng anh ta hôn một cái, nói: "Anh tuyệt đối nghe rõ."
Trong nháy mắt kia, trên mặt Nghiêm Nghĩa Tuyên biến đổi bất ngờ.
Anh không chỉ có nghe rõ, còn nghe hiểu.
"Cậu nằm mơ đi." Nghiêm Nghĩa Tuyên duỗi tay đẩy Kỷ Linh ra, muốn ngồi dậy, "Chỉ với cái thân hình nhỏ bé này của cậu."
Kỷ Linh dùng sức ngăn lại anh ta, hoàn toàn không cho cơ hội đứng dậy, nói: "Anh thử xem chẳng phải sẽ biết?" Nói xong lại cúi xuống hôn Nghiêm Nghĩa Tuyên, phong bế miệng anh lại.
Nghiêm Nghĩa Tuyên cảm giác người này thật sự tới thật, tay hắn theo áo sơ mi bị kéo ra mà dò xét tiến vào, Nghiêm Nghĩa Tuyên tất nhiên là không cho, nâng chân lên muốn đá bụng Kỷ Linh, ai biết Kỷ Linh lại phản ứng nhanh như vậy, nhanh chóng rút tay ra câu lấy chân cong của Nghiêm Nghĩa Tuyên, đem chân dài của anh đặt ở bên người, lách thân thể của mình hoàn toàn khảm vào giữa.
Nghiêm Nghĩa Tuyên: "..."
Hai người tay chân phân cao thấp, miệng lại không chịu tách ra, gặm lấy nhấm nháp lấy lẫn nhau, động tĩnh cực lớn, ai cũng không chịu thoái nhượng, cuối cùng thì ôm nhau cùng ngã từ trên giường xuống.
Khi chạm tới sàn nhà, Nghiêm Nghĩa Tuyên một nhát đẩy Kỷ Linh ra, Kỷ Linh trở mình, nằm trên mặt đất thở không nổi mà cười ha hả.
Nghiêm Nghĩa Tuyên đỡ lấy mép giường đứng lên, chân có chút mềm, hung tợn mà trừng mắt với Kỷ Linh nói: "Đánh chết cậu."
Kỷ Linh cười không dừng lại được, hắn nói: "Làm sao bây giờ đây, Nghiêm Nghĩa Tuyên, anh muốn làm, tôi cũng muốn làm, nhưng chúng ta ai cũng đều không muốn ở dưới."
Nghiêm Nghĩa Tuyên đặt mông ngồi trên giường, hô hấp dồn dập, lé mắt nhìn Kỷ Linh vẫn còn trên mặt đất, dùng chân đá đá, nói: "Lá gan rất lớn a."
Kỷ Linh lúc này mới từ trên sàn nhà ngồi ngay ngắn lại, vén mớ tóc tán loạn trước trán lên, lộ ra đôi mắt đen nhánh, cười nói: "Kể cả anh có dùng thân phận kim chủ tới áp tôi, tôi cũng sẽ không thoái nhượng."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cả giận nói: "Chẳng lẽ tôi lại có thể ở dưới không thành? Còn nói nữa thật sự đánh cậu, mau cút."
Kỷ Linh nghĩ thầm, vì cái gì không thể chứ? Thiếu gia xinh đẹp chẳng phải nên để người yêu thương sao, nhưng hắn chưa dám nói ra ý nghĩ của bản thân, nếu thật sự nói ra, Nghiêm Nghĩa Tuyên tuyệt đối sẽ đánh người.
Tay hắn đặt lên trên đầu gối Nghiêm Nghĩa Tuyên, cảm giác thân thể Nghiêm Nghĩa Tuyên còn đang nóng lên, ngay cả hắn làm sao không phải vậy.
Tên đã lên dây, chịu đựng quá cũng khó tiếp thu, hai người đều như thế này rồi, Kỷ Linh cười đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Anh xác định thật sự muốn tôi đi sao? Tạm chấp nhận chút đi, Nghiêm thiếu gia, chờ chúng ta phân ra thắng bại lại làm toàn bộ."
Nghiêm Nghĩa Tuyên căm tức nhìn hắn, không nói gì nữa.
Kỷ Linh điều chỉnh tư thế một chút, từ dáng ngồi đổi thành ngồi quỳ, đỡ lấy hai đầu gối Nghiêm Nghĩa Tuyên, ngẩng đầu nhìn anh, sâu thẳm trong ánh mắt là dục vọng cùng dụ hoặc.
Bộ dạng Kỷ Linh cười mạc danh có chút tà khí, miệng hắn nói lời lẳng lơ đáng xấu hổ, thái độ lại rất thong dong, khiến người nhìn là chán ghét, lại không cách nào cự tuyệt: "Tôi tới hầu hạ anh a, tiểu thiếu gia."
Nghiêm Nghĩa Tuyên xác thật là mệt cực kỳ, ban ngày mở họp, sau đó cùng Nghiêm Nghĩa Lễ cãi nhau, rồi cùng Kỷ Linh đi ăn cơm, trở về lại lăn lộn đến nửa đêm, một đêm này ngủ vô cùng trầm.
Chờ tới lúc tỉnh lại, ánh mặt trời cuối đông đầu xuân đã xuyên thấu qua khe hở tấm rèm chiếu vào trong phòng.
Kỷ Linh bên người đang dựa vào đầu giường nhìn di động.
"Tỉnh rồi?" Kỷ Linh thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên mở to mắt, nói một tiếng, "Buổi sáng tốt lành."
Nghiêm Nghĩa Tuyên từ trên giường ngồi dậy, xoa mặt một cái, sau đó đứng dậy lấy vài bộ đồ trong tủ quần áo, vung lên người Kỷ Linh, mệnh lệnh nói: "Dậy."
Kỷ Linh thực ra đã tỉnh từ sớm, hắn vẫn bảo trì thói quen chạy bộ được gần một năm, nhưng tối hôm qua ngủ ở nhà người khác, chưa được chủ nhân cho phép đâu dám chạy loạn bên ngoài, chỉ có thể ở bên cạnh chờ Nghiêm Nghĩa Tuyên tỉnh dậy.
Kỷ Linh xuống giường theo Nghiêm Nghĩa Tuyên, sau khi rửa mặt xong thay quần áo của Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Kỷ Linh nhớ rõ hôm qua Nghiêm Nghĩa Tuyên còn nói hắn thân hình nhỏ, bây giờ mặc quần áo anh ta vào còn không phải vẫn vừa vặn đó sao.
Chỉnh trang gọn gàng, hai người đi xuống lầu, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng ở phòng trà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!