Chương 34: (Vô Đề)

Sau khi kịch liệt khắc khẩu dừng xuống, chỉ để lại xấu hổ nhàn nhạt.

Kỷ Linh đi đến bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên, nghĩ nghĩ, hỏi anh ta: Anh không sao chứ?

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Kỷ Linh, nói:

"Tôi thì có thể có chuyện gì?"

Sương lạnh cùng tức giận trên mặt anh ta, dần dần biến thành tràn đầy mệt mỏi.

Loại mệt mỏi này, thậm chí còn gây ấn tượng khắc sâu với Kỷ Linh hơn là phẫn nộ vừa rồi.

Phiền chán lại không thể nề hà, giống như ở trong mê cung mà không tìm thấy lối ra, giãy giụa giữa việc từ bỏ hay tiếp tục kiên trì.

Kỷ Linh nhẹ giọng hỏi anh ta:

"Còn nuốt trôi cơm chứ?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, nói:

"Không đến mức đó, đi thôi."

Hai người lên xe Kỷ Linh, Nghiêm Nghĩa Tuyên ngồi ở bên cạnh Kỷ Linh, vẫn luôn không nói gì.

Hiện tại đúng vào giờ cao điểm, trên đường chen chúc mà náo nhiệt, nhưng hai người trong xe vẫn luôn trầm mặc, hình thành hai phía đối lập với bên ngoài.

Kỷ Linh nghĩ thầm tâm tình tốt ăn cơm bị phá hư mất rồi, cứ như vậy mà đi ăn có quỷ mới có thể ăn được, cùng với việc nuốt không trôi chi bằng đem rắc rối khai thông trước thì tốt hơn.

Hắn mở miệng hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên:

"Các anh vì cái gì mà tranh chấp vậy?"

Bởi vì là chuyện công ty, kỳ thật giữa các quản lý có tranh luận là chuyện bình thường, Kỷ Kinh trước kia cũng thường xuyên đập bàn đập ghế với người ta, nhưng thông thường là hướng về công việc không hướng về người, kiểu như Nghiêm Nghĩa Lễ rời khỏi công ty rồi mà vẫn còn muốn đuổi theo chất vấn thế này, thật sự hiếm thấy.

Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn trầm mặc, Kỷ Linh thiếu chút nữa cho rằng anh ta sẽ không nói, nhưng anh ta lại mở miệng.

Không có gì.

Chuyện này đâu phải một câu trả lời có lệ không có gì là có thể bỏ qua.

Kỷ Linh tiếp tục nói:

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục phát giận cơ, kết quả anh còn khắc chế hơn so với tôi tưởng tượng."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cười lạnh một chút, nói:

"Vậy không phải thật sự thành thiếu gia tùy hứng trong miệng người khác sao? Hơn nữa chuyện này cùng cậu không liên quan, có phát hỏa với cậu cũng vô dụng."

Kỷ Linh nghĩ thầm đúng là không liên quan tới tôi, nhưng là hai anh em cãi nhau, tôi đúng lúc gặp được, chẳng lẽ còn có thể làm bộ không phát hiện?

Hắn kiên nhẫn mà nói:

"Bụng đều tức no rồi, không phát tiết ra lát nữa làm thế nào ăn cơm?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng:

"Có nói cậu cũng không hiểu."

Kỷ Linh cười cười, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!