Chương 30: (Vô Đề)

Kỷ Linh nhịn không được đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Anh nói chuyện thế nào lại chua lòm như vậy."

Nghiêm Nghĩa Tuyên bật cười: "Chua cái gì? Tôi là đang thực sự cầu thị, người đẹp ở bên, tôi nếu là không tới, hai người không phải sẽ cùng nhau đi rồi?"

Kỷ Linh nói: "Nói cái gì đâu, đừng để cho paparazzi nghe thấy, người ta là đại minh tinh, tôi làm buôn bán còn cần nhờ người ta."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười: "Tôi còn tưởng rằng ông chủ Kỷ chưa bao giờ cầu người."

Kỷ Linh biết anh ta là muốn châm chọc mình, anh ta vẫn còn đang ghi hận mình nhiều lần cự tuyệt anh ta.

Kỷ Linh thở dài trong lòng.

Vừa rồi hắn cùng Chung Minh Vi nói chuyện với nhau làm cho hắn biết, mặc kệ ý nguyện chủ quan của hắn là cái gì, hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ sợ vẫn luôn phải dây dưa không rõ.

Kỷ Linh hỏi Nghiêm Nghĩa Tuyên: "Nghiêm thiếu gia ở đây làm gì?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên đáp: "Đây là khách sạn nhà tôi, tôi muốn tới thì tới."

"..."

Vẫn muốn tranh cãi, còn nói mình không chua.

Kỷ Linh nói thẳng: "Nghiêm thiếu gia, chúng ta tâm sự đi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại giơ tay nhìn nhìn thời gian, Kỷ Linh vừa rồi thấy anh ta thường xuyên xem đồng hồ, bèn nói: "Anh còn có việc? Vậy quên đi, hôm nào đi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên ngẩng đầu, nói: "Không sao, tôi còn thời gian."

Anh ta quay đầu lại phân phó một ít chuyện cho đội giám đốc còn đứng bên kia hầu, Kỷ Linh nghe có vẻ là quan hệ với hoạt động xã hội.

Nghiêm gia không chỉ nổi danh về kinh thương, thanh danh trong xã hội cũng thực tốt, không chỉ làm từ thiện, còn nâng đỡ văn hóa truyền thống, tham gia xây dựng thành phố, tài trợ cho giáo dục.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự có rất nhiều việc phải làm.

Kỷ Linh không khỏi có chút đồng tình với anh ta, phải duy trì danh tiếng tốt hình tượng tốt cho toàn bộ gia tộc, đồng thời còn phải đảm bảo tính chính xác của các quyết sách thương nghiệp, thật sự rất khó.

Lại nói tiếp Nghiêm Nghĩa Tuyên tạo ấn tượng cho người đời, đều là công tử phong lưu nhẹ nhàng, ôn nhu đa tình, tiêu sái lỗi lạc.

Kỷ Linh trước đây cũng cảm thấy như vậy, Nghiêm Nghĩa Tuyên khi tán tỉnh lên, không một ai sẽ không động tâm.

Nhưng gần đây Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trước mặt hắn càng ngày càng thể hiện những mặt khác của mình.

Tùy hứng mà tùy tâm sở dục, lúc đắc ý cùng không vui đều sẽ biểu hiện rõ ràng ra mặt, không bao giờ lấy ôn nhu giáp mặt hắn, thậm chí có đôi khi Kỷ Linh còn cảm thấy, anh ta thật giống như một đứa trẻ.

Nhưng Nghiêm Nghĩa Tuyên như vậy, vứt bỏ toàn bộ biểu hiện giả dối, ngược lại càng thêm trở nên mê người.

Kỷ Linh nhịn không được sờ sờ chóp mũi, che dấu ý nghĩ của chính mình.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng giám đốc bố trí xong, quay lại đối với Kỷ Linh nói: "Đi thôi, đổi một chỗ khác."

Kỷ Linh còn tưởng rằng anh ta muốn mang mình đi tới căn phòng trên tầng cao kia của anh ta, kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn hắn đi quán bar của khách sạn.

"..."

"Làm sao vậy?" Nghiêm Nghĩa Tuyên thấy hắn không thích hợp, hỏi hắn, sau đó giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: "Cậu không thích uống rượu."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cho rằng trước kia anh ép rượu Kỷ Linh, làm cậu ta vẫn luôn không thích uống rượu, kỳ thật Kỷ Linh đã sớm không thèm để ý, ở trên thương trường rất khó ngăn chặn được cồn.

Kỷ Linh chỉ là cảm thấy mình đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, liền nói: "Không phải, không có gì, tôi lái xe tới, lát nữa còn phải lái xe trở về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!