Kỷ Linh lái xe, tức giận cơ hồ muốn bao phủ lý trí hắn.
Hắn trực tiếp đem xe chạy đến phía dưới tòa nhà tập đoàn Nghiêm thị, cũng mặc kệ có thể dừng xe ở ven đường hay không, bỏ lại xe rồi hướng vào trong tòa nhà đi.
Tòa nhà văn phòng cao ngất vươn tới mây trời, đi vào trong cũng là sang trọng huy hoàng, phía dưới đèn pha lê cao cao, mọi người tựa hồ đều vô cùng vội vã, bày ra cảm giác bận rộn phồn vinh.
Kỷ Linh đi vào đại sảnh, giống như một người dị thế, có vẻ không hòa hợp, nhưng hắn cũng không để ý tới, từ lúc vào cửa đã xụ mặt, một chút tươi cười đều không có.
Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ biết hắn muốn tới, Kỷ Linh chỉ báo tên, lễ tân liền lập tức sắp xếp hắn đi thẳng tới cao tầng.
Sau đó thang máy trong nháy mắt đưa hắn tới tầng của văn phòng đổng sự.
Kỷ Linh ra khỏi thang máy, lập tức có trợ lý đi lên trước, điềm mỹ mà lễ phép hỏi hắn:
"Kỷ tiên sinh phải không, Nghiêm phó đổng đang chờ anh."
Kỷ Linh đi theo trợ lý, đi qua khu hành chính thật dài, rốt cuộc tới được cửa văn phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Nơi này kỳ thật là văn phòng của chủ tịch Nghiêm thị, nhưng thân thể Nghiêm Tế Sinh không tốt, mọi công việc cơ hồ đều do Nghiêm Nghĩa Tuyên quản lý, cho nên tuy rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên là phó đổng, nhưng là vẫn cứ chiếm cứ khối không gian cao đỉnh này của Nghiêm thị.
Sau khi trợ lý gõ cửa, nhận được cho phép, đẩy cửa ra, Kỷ Linh lướt qua trợ lý trực tiếp đi vào trong văn phòng.
Trang hoàng trong văn phòng so với trong tưởng tượng của Kỷ Linh còn trầm ổn hơn nhiều, toàn bộ nội thất cường kiện hùng hậu, mà khi vừa mới tiến vào thứ có thể đánh sâu vào mắt chính là, từ cửa sổ sát đất nhìn qua, cư nhiên có thể nhìn thấy đường ven biển.
Bờ biển xa tới chân trời sáng ngời cùng đường đê vững vàng va chạm với nhau, không khỏi làm người ta cảm khái chủ sở hữu nơi này, lúc ấy hẳn là có bao nhiêu đại hùng tâm cùng chí khí.
Mà hiện tại, Nghiêm Nghĩa Tuyên đang ngồi ở đằng sau tấm bàn làm việc rộng lớn, nhìn Kỷ Linh.
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt ở đây dưới hoàn cảnh công việc.
"Ông chủ Kỷ, không có việc gì không lên điện Tam Bảo, không biết cậu có chuyện gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên không mời Kỷ Linh ngồi xuống, chỉ cười như không cười mà nói.
Kỷ Linh mặt vô biểu tình, không cùng anh ta chơi trò giả ngu, trực tiếp chất vấn:
"Anh có phải nhất định can thiệp vào chuyện của tôi hay không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không tiếp tục giả ngu, hừ một tiếng, nói:
"Cậu không phải thiếu tiền sao? Tôi đưa tới tận tay cậu thì có gì không tốt."
Kỷ Linh khắc chế mà nói:
"Không có anh tôi vẫn làm rất tốt, tôi không có khả năng để vốn của anh lên tới ba thành cổ phần."
Nghiêm Nghĩa Tuyên cười:
"Nhưng hiện tại sẽ không có người nào khác đưa tiền cho cậu, cậu phải làm sao bây giờ? Chỉ có tôi." Anh ta nhìn Kỷ Linh, lộ ra biểu tình không sao cả, nói,
"Tôi mua ba thành cổ phần có phải vượt qua cậu cùng La Giáng hay không? Vậy công ty của cậu không phải đã thành công ty con của tôi rồi? Như vậy cũng không tồi đúng không?"
Không tồi?
Con mẹ nó không tồi.
Kỷ Linh rốt cuộc không khống chế được cơn giận của mình, đi lên phía trước, nếu không phải ở giữa còn có cái bàn làm việc chống đỡ, hắn cũng không biết chính mình sẽ làm ra hành động gì, hắn nói:
"Không có khả năng, liền tính cá chết rách lưới, tôi cũng sẽ không đem công ty giao cho người khác."
"Cậu vì cái gì vẫn luôn không thuận theo tâm ý của tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!