Chương 12: (Vô Đề)

Kỷ Linh ở khu thương mại thuê mấy gian văn phòng, tuy rằng không lớn, nhưng bốn phía vây xung quanh đều là các tòa thương mại lớn, lượng người đủ náo nhiệt, tiền thuê cũng không rẻ.

Kỷ Linh lần này hạ vốn gốc, nhưng nếu muốn phát triển về truyền thông, địa điểm trụ sở rất quan trọng.

Hắn gia tăng người làm, thông báo tuyển dụng nhân viên lập trình, nhân viên nghiệp vụ cùng người viết bài, rốt cuộc đã thoát ly khỏi hình thức nhỏ lẻ, nhưng Kỷ Linh biết rõ hắn hiện giờ cầm quân xung phong cũng chỉ có thể xưng là một đội ngũ lớn.

Muốn tiếp tục mở rộng quy mô, hắn biết cần phải ra ngoài thu hút vốn đầu tư.

Kỷ Linh để Mạc Ngữ Lam gánh vác một bộ phận liên lạc cho công tác mở rộng, hắn có thể đơn độc đi ra ngoài nhưng hắn cũng không dám tự tin đảm bảo, chỉ bằng lời nói miệng rất khó thuyết phục nhà đầu tư, mà dựa vào thành tích để mượn sức tài chính đối với Kỷ Linh thì còn xa xa mới đủ.

Hắn muốn tiếp xúc với người càng có tiền hơn, càng cường đại hơn.

Hắn lại đem ánh mắt thả về trường học.

Kỷ Linh thường xuyên cùng đoàn đội trong trường tương tác, thậm chí cùng phía trường học hợp tác sản xuất chương trình, chính là hy vọng có thể ở trong vòng nhỏ hẹp của khuôn viên Học viện Điện Ảnh này tạo chút danh tiếng.

Chỉ mong có thể sớm tiếp xúc với người kia.

Trong lòng Kỷ Linh hơi vội vàng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Công ty hắn ở trong ngành đã khởi tạo được hình tượng mới mẻ tốt đẹp, tạm thời chỉ cần duy trì đi tiếp, trong thời gian ngắn không có vấn đề gì.

Hắn thực sự có thể xem là một người cuồng làm việc, một khi đã nhập tâm vào công việc những thứ khác đều không quan tâm.

Hắn thiếu chút nữa đã quên mất Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nhưng vị kim chủ của hắn lần nào cũng sẽ đúng lúc xuất hiện tuyên cáo sự tồn tại.

Hôm đó Kỷ Linh vừa ký được hợp đồng, hẹn cho mọi người trong công ty đi ăn tối. Tuy là bình thường Kỷ Linh đều ở công ty làm việc tới khuya, nhưng đã nói là ông chủ mời, cho nên đến tan tầm hắn mang theo đồng sự ra khỏi văn phòng, chuẩn bị tới nhà hàng bao một bàn.

Hắn vừa mới đưa người đi đến ven đường, liền có người gọi điện thoại cho hắn..... Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Kỷ Linh bất đắc dĩ tiếp điện thoại, nghe thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên dùng miệng lưỡi không cho cự tuyệt nói:

"Cùng đi ăn một bữa cơm."

Kỷ Linh vừa định cự tuyệt, liền thấy chiếc xe quen thuộc ngừng ở phía trước cách đó không xa.

Nghiêm Nghĩa Tuyên là nhìn thấy hắn mới gọi điện.

Hiển nhiên Mạc Ngữ Lam đi theo sau Kỷ Linh cũng thấy chiếc xe kia, cô vốn dĩ đối với mối quan hệ giữa Nghiêm Nghĩa Tuyên và Kỷ Linh còn chưa xác định, không rõ vì cái gì Nghiêm Nghĩa Tuyên lại đem cô sung quân tới bên người Kỷ Linh, lúc này đã có thể hiểu ra.

Kỷ Linh quay đầu nói với đồng sự:

"Tôi đột nhiên có chút việc, mọi người tự đi ăn nhé." Hắn móc thẻ tín dụng ra, nhìn đến sắc mặt cổ quái của Mạc Ngữ Lam, bèn đưa cho một người khác,

"Ăn uống thoải mái, tôi tài trợ."

Nói xong, Kỷ Linh đi về phía xe Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Người trong công ty đứng ở đằng sau thấy ông chủ của họ mở cửa xe, ngồi vào, sau đó chiếc siêu xe kia khởi động rời đi.

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.

Phương diện này có rất nhiều người là người mới, không biết chuyện là như thế nào, nhưng cô bé lễ tân đã ở công ty từ thời giám đốc cũ còn tại nhiệm, chỉ có cô biết sâu xa Kỷ Linh cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên, cô nàng A một tiếng kêu lên:

"Nghiêm Nghĩa Tuyên, đó chính là Nghiêm Nghĩa Tuyên trong truyền thuyết đúng không!"

Mạc Ngữ Lam hừ một tiếng.

Kỷ Linh ngồi lên xe, quay đầu nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!