Chương 11: (Vô Đề)

Kỷ Linh nghe Nghiêm Nghĩa Tuyên nói vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng đêm ngoài cửa sổ, mặc dù đã tới nửa đêm, màn đêm cũng không hoàn toàn đen nhánh, ánh đèn đã nhiễm sắc đỏ lên bầu trời, Kỷ Linh nghĩ, giữa nơi xa hoa trụy lạc này đến tột cùng có bao nhiêu mưu tính.

Kỷ Linh đáp lại Nghiêm Nghĩa Tuyên:

"Tôi nói rồi, nếu tôi thật sự lăn lộn không nổi, sẽ mang đầu đi gặp anh, trước mắt chớ lo điều này."

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại cười, tiếng cười lười nhác mà ái muội, nghe tới chợt xa chợt gần:

"Nếu bây giờ cậu chịu lại đây gặp tôi, tôi có thể cho công ty cậu thêm tài chính."

Kỷ Linh hừ một tiếng.

Lại bắt đầu trêu chọc hắn, nếu hiện tại hắn đi gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên, có khi bị ăn đến xương cốt chẳng còn, bây giờ mọi thứ đều đang vào quỹ đạo, không còn giống như lúc đi vay tiền, hắn việc gì phải tự tìm phiền toái.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nghe được tiếng hừ của hắn cũng không buồn bực, nói:

"Cánh cứng rồi, cũng không hiếm lạ tiền của Kim chủ nữa rồi, khoai lát kia của cậu ăn cũng thật giá trị."

Kỷ Linh nhịn không được có chút xấu hổ, toàn bộ chuyện về cái công ty hạt vừng của hắn, Nghiêm Nghĩa Tuyên đều biết, so với Nghiêm Nghĩa Tuyên một ngày trăm triệu mưu hoa, công trạng hắn đi tìm thủy quân viết bài, thật sự không đáng kể.

Kỷ Linh nói:

"Nghiêm thiếu gia đừng chèn ép tôi, Nghiêm thiếu gia gia tài bạc triệu, tôi chỉ mượn số tiền đó đã thấy kinh sợ, nào dám tiếp tục mượn thêm."

Ý của hắn là, giữa hắn và Nghiêm Nghĩa Tuyên là vay mượn, không phải đưa không.

Nếu thật sự tiếp nhận tiền của Nghiêm Nghĩa Tuyên, vậy đã rõ ràng chứng thực cái danh bao dưỡng cùng kim chủ rồi.

Nghiêm Nghĩa Tuyên hiểu ý hắn, cái công ty nhỏ bé như vậy muốn thu hút vốn là khó khăn cỡ nào, mỗi một bút tiền đều phải tính toán tỉ mỉ, dưới tình huống này mà Kỷ Linh vẫn muốn cự tuyệt, không phải quá tự tin, mà là phòng bị quá nghiêm ngặt.

Kỷ Linh lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

"Đã trễ thế này rồi, không bằng Nghiêm thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút?"

Ừ... Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ nhìn nhìn thời gian,

"Là vậy, tuy rằng cậu không muốn tiếp thu ý tốt của tôi, nhưng tôi vẫn muốn đưa cho cậu một lễ vật."

Lễ vật?

"Ngày mai chờ thu lễ đi."

Nói xong, Nghiêm Nghĩa Tuyên liền treo điện thoại.

Kỷ Linh trừng mắt nhìn di động, nhìn nhìn thông báo trên màn hình, là số di động vừa gọi, hắn yên lặng lưu xuống, lại tiếp tục cân nhắc trong hồ lô của Nghiêm Nghĩa Tuyên bán cái gì.

Nghĩ tới nghĩ lui đoán không ra, hắn dứt khoát từ bỏ, thủ đoạn của Nghiêm thiếu gia quá nhiều, khó lòng phòng bị, tốt nhất là không thèm nghĩ nữa, gặp chiêu nào phá chiêu đó đi.

Kỷ Linh dứt khỏi kim chủ, lại lần nữa cắm đầu vào công việc.

Ngày hôm sau vừa tới, Kỷ Linh liền hiểu ra lễ vật là cái gì.

Sáng sớm, một cô gái trẻ tuổi dung nhan tinh xảo, trên người mặc một bộ tây trang, chân đi giày cao gót bước vào công ty, đứng ở trước mặt Kỷ Linh.

"Xin chào Kỷ tiên sinh, Nghiêm phó chủ tịch phái tôi tới đây để hiệp trợ anh, tên tôi là Mạc Ngữ Lam."

Phản ứng đầu tiên của Kỷ Linh là, cô gái này sẽ không phải là một trong những tình nhân bên người Nghiêm Nghĩa Tuyên đấy chứ?

Tiếp theo sau đó hắn phải tự lật đổ ý nghĩ của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!