Trong vòng nửa tiếng, Hoa Lạc bị hai chữ chia tay này tẩy não, cũng là lần đầu tiên cô ấy biết được trên đời có nhiều ca khúc chia tay đến vậy, nửa đường cô nhịn không được cười gượng: "Cận lão sư, danh sách bài hát của cô thật đặc biệt."
Cận Thủy Lan nghiêng đầu, giải thích: "Gần đây đang viết phân cảnh chia tay, có điểm bế tắc, nghe nhạc để tìm cảm giác.
"A —— khó trách. Hoa Lạc tràn đầy đồng cảm, cô ấy từng viết về một nữ chủ mở cửa hàng bán đồ ăn sáng, liên tục đến một cửa hàng gần đó ngồi xổm nửa tháng, chủ cửa hàng kia còn tưởng rằng nàng muốn học trộm kỹ thuật, thiếu chút nữa liệt nàng vào danh sách đen. Hoa Lạc hung hăng gật đầu:"Cận lão sư vất vả rồi!"
Cận Thủy Lan liếc nhìn Lục Chẩm Thu, nhàn nhạt nói: "Không vất vả."
Cô nói xong liền hỏi: "Hai người không thích những bài hát này sao? Có thể đổi."
Hoa Lạc vừa định mở miệng, Lục Chẩm Thu nói: "Không cần đổi, rất dễ nghe."
Nàng đã nói như vậy, Hoa Lạc tự nhiên phụ họa: "Rất dễ nghe."
Cận Thủy Lan khẽ gật đầu, tiếp tục nghiêm túc lái xe, trong xe không bật điều hòa, có chút buồn bực, Lục Chẩm Thu mở cửa sổ xe, gió nhẹ thổi vào, mát mẻ.
Mùi hương như có như không quanh quẩn chóp mũi Cận Thủy Lan, bàn tay nắm vô lăng toát mồ hôi, cô vuốt ve một lát, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Chiếc xe quẹo vào một tiểu khu.
Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn, trong tiểu khu cây xanh rất nhiều, liếc mắt một cái, không phải hồng thì chính là xanh, làm cho người phi thường thoải mái, cũng rất sạch sẽ, hoàn cảnh thực tốt, Hoa Lạc hỏi: "Cận lão sư, chính là nơi này sao?"
Cận Thủy Lan chạy xe vào gara rồi nói với Lục Chẩm Thu: "Chính là nơi này, tới rồi."
Nơi này hẳn là không rẻ.
Lục Chẩm Thu trong lòng tính toán, lúc trước Hoa Lạc cùng nàng từng nói qua thông tin thuê nhà, hai phòng một sảnh, 90m2, nàng vốn muốn thuê căn hộ độc thân, nhưng chủ nhà đều không cho phép nuôi chó, cho nên mới tìm nhà khác, nhưng một phòng một sảnh lại quá hiếm, chỉ có thể tìm đến hai phòng một sảnh.
Nó đắt hơn một chút.
Lục Chẩm Thu mím môi, dư quang liếc nhìn Cận Thủy Lan, tưởng tượng đợi lát nữa nói đến tiền thuê nhà, nên ép giá như thế nào, Cận Thủy Lan có thể chấp nhận giá cả đó sao? Có thể trực tiếp một câu không cho thuê nữa làm nàng đi hay không?
Cũng không phải không có khả năng, tính tình Cận Thủy Lan không tốt là chuyện trong giới đều biết, cũng không tính là bí mật.
Nếu không thì trực tiếp thuê?
Cây xanh nơi này cũng khá tốt, căn nhà tuy rằng chưa nhìn thấy, nhưng hoàn cảnh xung quanh khẳng định không kém, bất quá một mình nàng thuê hai phòng một sảnh, lại có điểm quá lớn.
Thần sắc rối rắm của nàng bị Cận Thủy Lan nhìn thấy, ba người lên thang máy.
Cận Thủy Lan và Lục Chẩm Thu đồng thời mở miệng: "Tôi..."
Lục Chẩm Thu im lặng: "Cận lão sư nói trước đi."
Cận Thủy Lan: "Tôi cảm thấy một mình cô không cần thiết phải thuê hai phòng một sảnh."
Hoa Lạc ở một bên gật đầu: "Chúng tôi vốn định thuê căn hộ độc thân, nhưng những chủ nhà kia nghe nói Thu Thu nuôi chó đều không đồng ý, một phòng một sảnh lại quá hiếm, cho nên mới tìm đến hai phòng một sảnh."
Cận Thủy Lan hỏi: "Nếu đã như vậy, có thể chấp nhận thuê chung không?"
Lục Chẩm Thu ghé mắt: "Thuê chung?"
Cận Thủy Lan nói: "Bên tôi vừa vặn có một người cần thuê chung, rất thích hợp với cô, thuê chung còn có thể chia sẻ một nửa tiền thuê nhà."
Lục Chẩm Thu không phải không nghĩ tới việc thuê chung, nhưng nàng nuôi chó quả thật rất nhiều người thuê nhà không thể tiếp nhận, cho nên mới bỏ đi ý niệm này, hiện tại bị Cận Thủy Lan nhắc tới, nàng mím môi: "Người thuê nhà là nam hay nữ?"
Cận Thủy Lan rũ mắt xuống: "Nữ, bình thường đều rất ít khi ra khỏi phòng."
Lục Chẩm Thu có chút động tâm, nàng tiếp tục hỏi: "Vậy cô ấy có để ý việc nuôi chó không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!