Lục Chẩm Thu được Cận Thủy Lan đích thân chỉ đạo, "phối" đến gần nửa đêm, nàng lo lắng mình sẽ bị đau họng, lúc sau nhịn không chịu lên tiếng, Cận Thủy Lan càng thích trêu chọc nàng, Lục Chẩm Thu cuối cùng đẩy bả vai của Cận Thủy Lan ra nói: "Ngày mai em còn phải đi làm.
"Lời nói mềm mại không hề có sức thuyết phục, nhưng Cận Thủy Lan vẫn nghe lời không trêu chọc nàng nữa, chỉ hôn lên khóe môi nàng, Lục Chẩm Thu thấy cô kỳ quái, mỗi lần đều phải hôn đến nàng th ở dốc mới chịu buông ra, thực sự là không thể cưỡng lại. Nửa đêm, trước khi đi ngủ, Lục Chẩm Thu được Cận Thủy Lan cho uống một ít nước, làm dịu cổ họng khô khốc của nàng, lại ngậm một viên kẹo, cực kỳ thoải mái, Cận Thủy Lan ôm nàng nói:"Ngủ đi, sáng mai chị sẽ gọi em dậy."
Lục Chẩm Thu có một giấc mơ.
Trong mơ, nàng quay trở lại hai năm trước, nghe những người bên cạnh đang thảo luận về Cận Thủy Lan, nói rằng có chữ ký của cô là một chuyện hạnh phúc cỡ nào, Lục Chẩm Thu nghe say mê, hồi tưởng lại bản thân mình thật vất vả mới mua được cuốn sách có chữ ký, cúi đầu mỉm cười.
Hai diễn viên lồ ng tiếng bên cạnh cũng nói: "Cận lão sư đang ở trong phòng đó, chúng ta có nên đi xin chữ ký không?"
Hai người chuẩn bị đứng dậy, hỏi nàng, Lục Chẩm Thu nói: "Hai người đi trước đi."
Bọn họ đi trước, Lục Chẩm Thu đến hiệu sách mua một quyển tác phẩm mới của Cận Thủy Lan, sau đó xông vào phòng Cận Thủy Lan, muốn ký tên, Cận Thủy Lan cứ như vậy bình tĩnh nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Muốn chữ ký? Được, hôn tôi một cái.
"Không đứng đắn. Lục Chẩm Thu bị chấn động bởi lời nói của Cận Thủy Lan, cảm thấy không thích hợp, muốn xoay người rời đi thì bị Cận Thủy Lan bắt lấy cổ tay, kéo vào phòng nghỉ phía sau, hoàn cảnh tăm tối. Bốn phía tối om, chỉ có hơi thở của Cận Thủy Lan là rõ ràng, chung quanh bao bọc lấy nàng, Lục Chẩm Thu không thể nhúc nhích nửa bước, chìm sâu trong đó."A—" Khẽ hô một tiếng, Lục Chẩm Thu mở mắt ra, sau đó bối rối nửa khắc, vẫn là hoàn cảnh tối tăm như trước, nhưng lần này là căn phòng quen thuộc của nàng, phía sau Cận Thủy Lan đang ôm nàng ngủ, tay vừa vặn đặt trước ngực nàng.
Khó trách có cảm giác áp bức.
Lục Chẩm Thu dở khóc dở cười.
Nàng hồi tưởng lại nội dung của giấc mơ vừa rồi, không phải giống truyện đồng nhân mà hôm nay nàng đọc sao, thật sự là xem cái gì thì mơ thấy cái đó, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Lục Chẩm Thu đặt tay lên trán, nghe tiếng hít thở của Cận Thủy Lan vững vàng kéo dài, làm cho người có cảm giác an tâm, nàng nghiêng đầu, trong bóng tối không có ánh sáng, rèm cửa khép chặt, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác chạm vào mặt Cận Thủy Lan.
Trán, hốc mắt, lông mi, chóp mũi, môi mỏng.
Lục Chẩm Thu đặt ngón tay lên đôi môi mỏng của cô, suy nghĩ vài giây, cúi đầu hôn lên.
Ngày hôm sau, hai người thức dậy hơi muộn, Lục Chẩm Thu còn phải đến phòng thu âm, Cận Thủy Lan thấy nàng chạy tới chạy lui, cảm thấy buồn cười, liền nói với Kỷ Tử Bạc một tiếng.
Sau khi Lục Chẩm Thu đến đầy ngượng ngùng, còn mua cho bọn họ không ít điểm tâm, Kỷ Tử Bạc nói nàng khách khí như vậy làm gì, một ngụm cắn bánh ngọt, Lục Chẩm Thu chỉ có thể ghi âm đ ến một giờ chiều, cơm nước xong chạy về livestream.
Trước khi livestream, Lục Chẩm Thu gọi điện thoại cho người phụ trách Trường An, nói sẵn sàng đi qua thử âm, nàng đã đọc xong một phần tiểu thuyết, đối với nhân vật nữ chủ có chút hiểu biết, cũng cảm thấy có thể khống chế được, người phụ trách Trường An rất vui vẻ, cùng nàng ước định thời gian.
Ngoài Trường An, cũng có không ít người hẹn gặp Lục Chẩm Thu để lồ ng tiếng cho kịch truyền thanh của bọn họ, có vai chính cũng có vai phụ, Lục Chẩm Thu đều lựa chọn xem xong kịch bản hoặc tiểu thuyết mới trả lời, cũng có người đến mời nàng hát ca khúc chủ đề, Cận Thủy Lan hỗ trợ kiểm tra.
Buổi chiều vẫn livestream như thường lệ, Cận Thủy Lan ở trong phòng sách cùng biên tập viên nghiên cứu việc làm truyện tranh, vừa ngắm Lục Chẩm Thu trên màn hình.
Lục Chẩm Thu mặc một chiếc áo len dệt kim màu vàng nhạt, cổ cao, kiểu dáng rộng thùng thình, tóc buộc thành đầu viên thuốc, trang điểm màu nud3, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, rất đáng yêu, hôm nay ánh mặt trời rất tốt, từ cửa sổ rơi xuống người nàng, một quầng sáng nhàn nhạt, đẹp đẽ lại tự nhiên.
Nàng hiếm khi mở filter, cho nên trên ảnh và bên ngoài không khác nhau lắm, nhưng vẫn có chút khác biệt nhỏ, ví dụ như màu mắt bởi vì khúc xạ máy tính, sâu hơn một chút, sáng hơn một chút.
Cận Thủy Lan nhìn đến xuất thần, người ở đầu dây bên kia kêu: "Cận lão sư?"
Cô hoàn hồn: "Hả?"
Biên tập viên hỏi cô: "Cô nghĩ giá này hợp lý không? Nền tảng vẫn giống như trước."
Cận Thủy Lan suy nghĩ một lát nói: "Giá cả cũng được, kịch bản muốn sửa chỗ nào thì thương lượng với tôi, còn có những quy tắc cũ khác."
Biên tập viên hiểu: "Vâng, tôi sẽ nói chuyện với người kia một lần nữa."
Cận Thủy Lan cúp điện thoại, tập trung vào màn hình, mùa đầu tiên của bộ kịch truyền thanh trước đó đã kết thúc thành công, trong đó có ba nhân vật lồ ng tiếng đặc sắc, Lục Chẩm Thu được vô số độc giả khen ngợi là âm thanh thích hợp nhất, Lục Chẩm Thu cũng nhận được vô số tag trong bình luận, cô cảm động khi nhìn thấy những bình luận này.
[Ô ô ô, Lư tướng quân, chúng ta sẽ gặp lại nhau trong mùa hai.]
[Tôi đột nhiên không dám nghe mùa hai.]
[Hôm nay tôi lại đọc tiểu thuyết, chết tiệt, tra tấn muốn chết!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!