Quy trình thẩm định hoàn tất vào một ngày cuối tháng Bảy. Lời đề nghị của Oceanwide lập tức có hiệu lực và việc mua lại chính thức bắt đầu với thời gian kéo dài trong vòng một tháng.
Bởi vì hội đồng quản trị của Saint Games đã âm thầm khuyến nghị các cổ đông lớn giữ lại cổ phần của họ, chưa kể giá offer của Oceanwide không thể so sánh với giá cao hơn vài trăm phần trăm nên không có nhiều cổ đông chấp nhận lời đề nghị và bán cổ phần của mình. Khi hết hạn chào mua, Oceanwide nắm giữ tổng cộng 31% cổ phần.
Vì là "hiệp sĩ trắng" thân thiện nên giá chào mua công khai đã được thương lượng giữa Oceanwide và hội đồng quản trị của Saint Games.
Nhìn thấy tình hình này, cuối cùng Thanh Huy đã thông báo sẽ không gia hạn offer nữa sau nhiều lần dời ngày, như vậy coi như offer từ Thanh Huy đã bị hủy bỏ.
Đương nhiên Thanh Huy có thể nâng báo giá, nhưng việc Oceanwide làm hiệp sĩ trắng đã nhận được sự ủng hộ từ Saint Games, tiền của hai bên lại tương đương nhau nên phần thắng của Thanh Huy không hề lớn.
Nguy cơ của Saint Games tạm thời được giải trừ.
Tiếp theo phải xem liệu Tập đoàn Oceanwide có thực hiện thêm động thái nào để tăng cổ phần nắm giữ sau ba tháng hay không.
Kinh Hồng không ngờ rằng trong ba tháng chờ đợi này, Saint Games luôn rất sốt sắng thể hiện, bọn họ tích cực yêu cầu Oceanwide, với tư cách là cổ đông lớn nhất của Saint Games, trợ giúp "Cuộc Viễn Chinh" đánh vào thị trường Trung Quốc và giải quyết vấn đề cấp phép "tiến vào Trung Quốc" vốn rất khắt khe của chính phủ.
Các tiêu chuẩn để phê duyệt từ phía chính phủ luôn khá là mơ hồ và Saint Games cần một công ty khổng lồ có mối quan hệ mật thiết với chính phủ và đủ khả năng hỗ trợ.
Nhưng Kinh Hồng lại tỏ ý muốn án binh bất động, cũng vận dụng chiến thuật "trì hoãn".
Trì hoãn một tuần, rồi lại kéo thêm một tuần nữa.
Lãnh đạo của Saint Games cực kỳ sốt ruột và liên tục thúc giục Oceanwide, thậm chí còn giả vờ như vô tình gây rắc rối với một game online khác hợp tác vận hành với Oceanwide. Vì xuất hiện bug nên Oceanwide phải lập tức đóng máy chủ tại Trung Quốc của game, đến hôm sau khi đã giải quyết xong xuôi mới mở lại, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai bên.
***
Thời gian dần trôi, kỳ hạn ba tháng "không được tăng cổ phần nắm giữ" đối với Saint Games sắp kết thúc.
Trước khi kết thúc, Kinh Hồng đã bay tới Đại Liên* để tham dự một hội nghị thượng đỉnh chuyên môn của các nhà lãnh đạo trong ngành công nghệ thông tin.
*Đại Liên là thành phố địa cấp thị hay thành phố thuộc tỉnh của tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc.
Kinh Hồng vốn không định đi, nhưng giám đốc điều hành phụ trách "Oceanwide Entertainment" đột nhiên từ chức, HR lọc tới lọc lui cuối cùng cũng tìm được một SVP cực kỳ phù hợp từ Tập đoàn Thanh Huy, SVP này hiện đang làm việc tại chi nhánh Thượng Hải của Thanh Huy.
Vấn đề là sau khi trò chuyện, vị SVP này của Thanh Huy không có hứng thú mấy với chuyện "nhảy việc", chị ta đã gắn bó với Thanh Huy mười tám năm.
Một mình chạy tới Thanh Huy Thượng Hải để gặp vị SVP này thì có vẻ hơi lố quá, vì vậy khi biết đối phương sẽ tham gia hội nghị thượng đỉnh các lãnh đạo tại Đại Liên, Kinh Hồng lập tức quyết định mình cũng sẽ tham gia, đồng thời hẹn người nọ một buổi ngồi nói chuyện ở quán cà phê gần hội trường. Sau một thoáng do dự thì cuối cùng người kia cũng đồng ý.
Vậy là một ngày trước hội nghị thượng đỉnh, Kinh Hồng vừa đến Đại Liên đã tới thẳng quán cà phê hẹn trước.
Quán cà phê này có concept rất độc đáo, được chủ quán biến thành một khu rừng mưa nhiệt đới, cây xanh rải rác khắp nơi, các phòng riêng nhỏ trên tầng hai trông giống như những cabin gỗ nhỏ, xung quanh ốp gỗ và có một tấm vách kính kịch trần sáng sủa. Bên dưới cabin gỗ, lớp trang trí giống như vỏ cây bao bọc chặt các cột chống khiến cả quán cà phê như một khu rừng nhiệt đới trong thành phố.
Khi Kinh Hồng bước từng bước lên bậc thang thì cửa quán cà phê đột ngột bật mở, một người đàn ông anh tuấn bước ra từ bên trong.
"…" Kinh Hồng dừng bước.
Là Chu Sưởng.
Chu Sưởng nhìn thấy Kinh Hồng thì cũng hơi bất ngờ. Hôm nay rất lạnh, Kinh Hồng mặc một chiếc áo măng
-tô nỉ cổ lông, phần lông màu đen dài và dày ve vuốt cằm anh, ôm lấy nửa cổ khiến chiếc cổ của anh trông càng trắng và thon dài hơn. Kinh Hồng không cài cúc áo măng
-tô, tôn lên vóc người cao ráo của anh.
Trước đó Chu Sưởng đã lướt qua danh sách khách mời tại hội nghị thượng đỉnh công nghệ thông tin này một lần, hắn biết không có Kinh Hồng trong đó, ban đầu hắn hơi ngẩn ra khi nhìn thấy anh, nhưng một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng đã thay thế ngay sau đó, sắc mặt khó chịu sau buổi đàm phán hợp tác vừa rồi cũng giãn ra. Hắn hỏi, "Giám đốc Kinh, sao tự nhiên lại nghĩ đến việc tham gia hội nghị thượng đỉnh ở Đại Liên lần này?"
"Giám đốc Chu." Kinh Hồng bắt chuyện trước, anh nói vào tai nghe bluetooth một câu "Chờ chút, tôi gặp người quen", sau đó anh nở một nụ cười lịch sự đáp lại, "Không từ chối được nhiệt tình từ ban tổ chức. Mà ngẫm lại thì tôi nhận ra năm ngoái năm kia đều không tới, có câu quá tam ba bận mà nên bèn quyết định đến tham gia vào phút chót."
"Ra là vậy." Chu Sưởng vắt áo măng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!