Dịch: Ba Khúc Gỗ
Beta: Thư Ngố
______________________________
Thẻ ăn của Cận Vu Thân có nhiều tiền đến mức Thang Chi Niệm nằm mơ cũng không dám viết ra nhiều con số như vậy.
Nhưng tiền của Cận Vu Thân không liên quan gì đến cô.
Thang Chi Niệm đi đến quầy tạp hóa mua một chai nước tinh khiết Wahaha trị giá hai tệ rồi nhanh chóng quay lại, còn chu đáo vặn mở nắp chai mới đưa cho Cận Vu Thân.
Cô chu đáo thế này, không ai có thể tìm được kẽ hở.
Cận Vu Thân không nói lời cảm ơn, thậm chí còn không buồn nhìn Thang Chi Niệm, như thể việc cô mua nước cho cậu là chuyện đương nhiên vậy. Cậu nhận chai nước, nhưng không uống vội, dường như không khát mấy. Món bít tết trước mặt cậu cũng chỉ ăn vài miếng, cảm thấy ngán nên nhờ người lấy thêm một phần cơm chiên trứng.
Thang Chi Niệm căng thẳng cả buổi sáng, cộng thêm bữa sáng chỉ ăn một quả trứng, giờ đang rất đói.
Cô ngồi trở lại ghế mình bắt đầu cúi đầu và cơm. Tuy món ăn không hợp khẩu vị lắm nhưng cô vẫn ăn hết sạch.
Tiền trong thẻ ăn là Thang Chi Niệm tự nạp vào, cũng không nhiều lắm. Giá cả trong căn tin của trường quốc tế Hằng Dự chắc chắn không thuộc mức cao so với giá thành địa phương, nhưng đối với Thang Chi Niệm thì cũng không hề thấp. Giá một chiếc đùi gà ở đây đắt gấp đôi trường cấp ba đứng đầu huyện. Một cốc trà sữa đã tốn hết tiền sinh hoạt một ngày của cô rồi.
Mẹ kiếm tiền rất vất vả, Thang Chi Niệm luôn rất tiết kiệm.
Cận Vu Thân vẫn đang đợi món ăn của mình, cụp mắt liếc nhìn Thang Chi Niệm. Người trước mặt giống như một con ma đói đầu thai vậy, ăn hết miếng này đến miếng khác.
Thang Chi Niệm buộc tóc đuôi ngựa, cúi đầu dùng thìa ăn từng miếng cơm một. Không biết cô lấy đâu ra sa tế để trên khay ăn, cứ vài muỗng cơm lại chấm một miếng. Khuôn mặt cô chỉ to bằng lòng bàn tay, quả đầu tròn tròn, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trông giống một cọng giá thật.
Tạ Bành Việt nhìn thấy đồ ăn trên khay của Thang Chi Niệm, hỏi: "Em chỉ ăn rau? Giảm cân?"
Thang Chi Niệm nói: "Không, tôi thích rau muống."
"Rau muống? Cái quái gì vậy?" Tạ Bành Việt vui như được mùa.
Chính là rau muống, cách gọi của tỉnh Tứ Xuyên.
Thang Chi Niệm có thói quen sử dụng các từ lặp khi nói chuyện, thêm vào gương mặt ngây thơ của cô, khiến người ta cảm thấy dễ thương hơn.
Chu Hiểu Dao cũng nhận thấy khay cơm của Thang Chi Niệm không có nhiều đồ ăn, nhưng cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng Thang Chi Niệm đang giảm cân.
Con gái ở độ tuổi này đều yêu cái đẹp, giảm cân là chuyện thường tình. Thang Chi Niệm được coi là khá giản dị trong rừng người ở trường quốc tế Hằng Dự, cô cao một mét sáu mươi lăm, nặng bốn mươi lăm ký, không trang điểm, cũng không làm tóc, ăn mặc đơn giản, trông rất tươm tất, tạo một làn gió khác lạ.
"Thực ra cậu đã gầy lắm rồi, không cần giảm cân nữa đâu." Chu Hiểu Dao chân thành góp ý.
"Ừm."
Thang Chi Niệm chưa bao giờ giảm cân vì thể trạng cô ăn không mập.
Điều quan trọng nhất là nếu không ăn no, lên lớp dễ bị phân tâm và mất tập trung.
Đang nói chuyện, Cận Vu Thân đứng dậy, cũng không đợi cơm chiên trứng nữa, biếng nhác đưa tay sờ gáy, nói muốn đi ngủ. Cậu rất cao, nhìn bằng mắt chắc cũng cỡ mét tám lăm, khi đứng dậy giống như bóng của một ngọn núi chặn hết ánh sáng trước mặt Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm theo bản năng ngẩng đầu lên, chạm mắt với Cận Vu Thân trong giây lát, rồi bình tĩnh dời đi.
Trong trường có ký túc xá, mặc dù Cận Vu Thân là học sinh ngoại trú, nhưng trường đã sắp xếp một phòng riêng cho cậu trong ký túc xá, cậu có thể đến đó nghỉ ngơi bất cứ lúc nào.
Đúng là tùy hứng mà.
Thang Chi Niệm nhìn miếng bít tết gần như còn nguyên vẹn của Cận Vu Thân, rồi lại nhìn chai nước khoáng mà cậu còn chưa uống ngụm nào. Nếu lãng phí có tội, Cận Vu Thân đã bị kết án tù chung thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!