_____________________
Đeo tai nghe, đang phát bài New Romantics mà tôi yêu thích. Điều tôi có thể chắc chắn là tôi đã bước vào một khu rừng rậm rạp, với một hành trình chưa biết phía trước và một cơn gió mạnh phía sau. Tôi nghĩ mình có thể hét lên trong gió mạnh, tự do giải tỏa trong mưa lớn, chạy loạn xạ và va chạm, bất chấp hậu quả.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]Thang Chi Niệm không quan tâm đến sự chua ngoa trong lời nói của Cận Vu Thân, ngược lại, nhờ cậu mà cô cũng xem như tạm thời thoát nạn.
Những đứa trẻ trong môi trường giáo dục ứng thí thông thường hầu hết kỹ năng nói tương đối kém. Điểm tiếng Anh của Thang Chi Niệm ở trường cấp hai số một của huyện cũng khá tốt, đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi cuối kỳ năm ngoái. Dù vậy, vừa rồi khi nói chuyện với Hedy, vẫn có nhiều từ nghe không hiểu, toàn đoán mò.
Hedy mím môi mỉm cười, nhìn quanh lớp học, cuối cùng chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Cận Vu Thân, bảo Thang Chi Niệm qua đó ngồi.
Lớp vốn có hai mươi học sinh, nhưng có thêm Thang Chi Niệm, vừa khéo có thể chia đều thành ba nhóm.
Thang Chi Niệm cũng không có ý kiến, xếp ngồi đâu thì ngồi đó. Tuy nhiên, khi các cả lớp biết cô sắp ngồi cạnh Cận Vu Thân thì đều đồng thời liếc nhìn cô, vẻ mặt ai nấy đều rất kỳ lạ.
Thang Chi Niệm khẳng định và chắc chắn trên mặt cô không có vẽ vời gì, vậy nên, điều mọi người chú ý thật ra chính là người bên cạnh cô.
Quả nhiên, Cận Vu Thân lại lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không thích có người ngồi cạnh mình."
Hơn nửa phần mông của Thang Chi Niệm đã đặt vào ghế, cô quay sang nhìn Cận Vu Thân. Ánh mắt của cô chắc chắn không hề thân thiện, chúng sắc sảo, giống như một con vật yếu đuối, mang tính phòng thủ hơn là khiêu khích khi đối mặt với mối đe dọa đang đến.
Hedy cũng nhìn Cận Vu Thân và hỏi: "Zak, em có kiến nghị nào hay hơn không?"
Zak là tên tiếng Anh của Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân nói với Hedy: "Đó là vấn đề mà cô cần giải quyết."
Hedy: "Có lẽ, em có thể…"
Cận Vu Thân trực tiếp ngắt lời: "Không thể."
Trông cậu rất kiêu ngạo, dựa vào ghế với vẻ biếng nhác ngông cuồng tự đại không coi ai ra gì.
Cậu ta tưởng trường học của nhà cậu ta mở sao?
Thôi được, trường này đúng là của nhà cậu ta.
Phần lớn mông của Thang Chi Niệm vẫn đang lơ lửng trong không trung, cân nhắc giây lát.
Khuôn mặt bình tĩnh của Hedy trở nên lạnh lùng hơn, hơi mím môi nhưng vẫn giữ thái độ đúng mực. Có lẽ bởi vì không thể làm gì Cận Vu Thân, nên cô ấy nhất thời cũng không biết làm sao, đôi mắt xinh đẹp lại đảo quanh lớp học lần nữa.
Thang Chi Niệm dứt khoát ngồi hẳn xuống ghế, kéo nhẹ góc áo của Cận Vu Thân, cố tình ra vẻ ngoan ngoãn: "Rất vui được học chung nhóm với cậu."
Cận Vu Thân cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy góc áo của mình, bàn tay nhỏ như cái chân gà còi cọc, chỉ có da bọc xương.
"Cậu vui mừng quá sớm rồi." Cậu ghét bỏ hất tay cô ra.
"Cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến cậu." Thang Chi Niệm chớp mắt với Cận Vu Thân, vẻ mặt yếu đuối.
Cận Vu Thân ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt của Thang Chi Niệm, lần đầu tiên nhìn rõ mặt cô ở cự ly gần.
Đáng yêu chỗ nào nhìn không ra, nhưng có thể chắc chắn đây là một cọng giá xảo quyệt. Nhìn thì như không có bất kỳ sự ngụy trang mang tính công kích nào nhưng thật ra trong mắt lại hiện rõ sự khôn ngoan.
Khoảnh khắc Cận Vu Thân bị phân tâm, Thang Chi Niệm đã ngồi yên vào chỗ. Cô không muốn dây dưa và lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh như vậy, dù sao cô cũng không phải là virus, chẳng thể gây hại gì cho cậu chủ bệnh tật này. Nếu việc thể hiện vẻ yếu đuối và ngụy trang thích đáng có thể khiến mọi việc diễn ra suôn thì cô cũng không ngại phải diễn kịch.
Có lẽ Cận Vu Thân cũng lười dây dưa không dứt với cô về chuyện này, cậu nghiêng người sang một bên, để lại cho cô bóng lưng và sau gáy với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của mình.
Trên tóc cũng viết "Chỉ ta là nhất".
Nhưng Thang Chi Niệm đoán không sai, Cận Vu Thân là một người sợ phiền phức, nếu đuổi cô đi còn phiền phức hơn là để cô ngồi xuống, cậu cũng không buồn nói thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!