Hành trình của một năm mới sắp bắt đầu, ngồi trên chuyến xe lửa này, dọc đường sẽ bắt gặp nhiều phong cảnh khác nhau, dù đó là vùng đất cằn cỗi, vực thẳm vô tận, núi non bạt ngàn hay những hàng cây cao chót vót.
Trong cuộc hành trình này, cũng sẽ gặp đủ loại người, còn có những câu chuyện luôn xảy ra trên toa tàu, nào là không văn minh, nào là vĩ đại, có bi thương, có lạc quan, tạo nên trải nghiệm chỉ có một lần trong đời.
Trong chuyến đi này, tôi sẽ có những cuộc gặp gỡ tình cờ, sẽ có chia ly, có niềm nở, có vui vẻ, có phấn khích. Khi tàu tăng tốc, cuộc hành trình trở nên sôi sục.
Sau sự rửa tội của gió và mưa, cuối cùng tôi cũng đến đích.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]Vừa qua giao thừa, lịch năm mở ra chương mới.
Trong những ngày đầu tiên của tháng Giêng, Thang Chi Niệm theo mẹ đi thăm hỏi vài họ hàng, sau đó phần lớn thời gian đều ở trong nhà mình.
Niềm vui, sự náo nhiệt của ngày Tết được thể hiện một cách sống động trên thị trấn. Những ngày cuối năm, người dân đổ về thị trấn ngày càng đông, giống như dòng người mở cửa xả lũ, thị trấn chật kín dòng người.
Nhưng khi Tết sắp kết thúc, người dân trong thị trấn lại ngày càng ít đi, chỉ còn lại một người già, phụ nữ và trẻ em. Họ giống như những sinh vật yếu đuối buộc phải ở lại trên bờ sau khi thủy triều xuống, thưa thớt, chờ đón đợt sóng tiếp theo.
Thời gian trôi qua nhanh thật, cứ nghĩ đến việc vài ngày nữa sẽ rời khỏi nhà, Thang Chi Niệm luôn cảm thấy có chút không nỡ.
Những ngày năm náo của tháng Giêng kết thúc, Thang Chi Niệm thường ở trong phòng giải đề đến tận sáng. Những tập đề này đều được cô Trần mua giúp.
Kỳ nghỉ đông của học sinh lớp 11 trường cấp ba bình thường sẽ có gần mười cuốn bài tập, cô phải cắn răng cày cả ngày lẫn đêm, muốn tranh thủ hoàn thành chúng trước khi rời quê.
Sau Mùng 5 tháng Giêng, Thẩm Tư cũng phải trở lên quận đi học. Nhiệm vụ học hành lớp 11 rất nặng nề, phải tranh thủ từng phút, từng giây để nhồi nhét kiến thức. Lịch sử truyền thống của trường đều như vậy, ngày nghỉ bình thường giảm xuống còn một phần ba. Kỳ nghỉ đông vốn là gần 30 ngày, nhưng được nghỉ ngơi mười ngày đã là một món quà rồi.
Thị trấn lúc 12 giờ đêm tĩnh mịch, hầu như không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Lúc này, một cây bút bi rơi xuống sàn có thể tạo ra tiếng kêu chói tai, một chuyển động nhỏ nhất cũng có thể được phóng đại lên vô số lần.
Thang Chi Niệm thường xuyên nửa đêm đứng dậy vươn vai giãn cơ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao ngoài cửa sổ. Điều có thể chắc chắn là, sau 12 giờ đêm không có ma, chỉ có số bài tập làm mãi không hết. Nhưng Thang Chi Niệm không sợ ma, cho dù thật sự có cơ hội nhìn thấy ma, cô cũng sẽ bình tĩnh ngồi đó trò chuyện với đối phương, muốn hỏi thử: Làm người mệt? Hay làm ma mệt?
Nếu sau khi cô chết định sẵn sẽ trở thành ma thì tư thế nào sẽ thoải mái hơn?
Thang Nguyên rời quê bằng máy bay vào ngày Mùng 7 Tết. Đây gần như là kỳ nghỉ dài nhất mà bà có được kể từ khi làm việc tại Cận gia trong vài năm qua.
Trước Tết, Diệp Như Chi đã gửi lì xì cho Thang Nguyên, bảo rằng đó là lì xì năm mới. Sau khi Thang Nguyên nhận lì xì, Diệp Như Chi lại gửi một tin nhắn khác, ý tứ để lộ trong câu từ, là hy vọng bà qua Tết có thể sớm quay lại Cận gia làm việc.
Diệp Như Chi từ tận đáy lòng cảm thấy rằng Cận gia không có Thang Nguyên thì tan rã chắc luôn.
Mấy ngày Thang Nguyên đi vắng, Diệp Như Chi cố gắng xuống bếp nấu nướng, nhưng những món ăn thất bại ngay cả bản thân bà cũng nuốt không trôi. Vậy đã đành, những thiết bị điện linh ta linh tinh trong nhà, bà hoàn toàn không biết sử dụng, khó khăn lắm mới học được cách sử dụng lò vi sóng, nhưng suýt làm nổ tung căn bếp.
Trước đây bà chưa bao giờ cảm thấy khả năng tự chăm sóc của mình lại kém đến vậy?
Đều tại món Trung khó nấu quá.
Nếu không phải vì nấu cho con trai ăn, Diệp Như Chi sẽ ăn một ít rau, lấy một miếng thịt bò, thêm mấy loại xốt ăn chung, hoàn toàn không cần động đến nồi niêu xoong chảo dầu mỡ gì đó. Món Tây không cần trình độ kỹ thuật cao, chỉ là hơi khó ăn chút.
Sau cùng, Cận Vu Thân nhìn hết nổi, đẩy Diệp Như Chi sang một bên, tự xắn tay áo lên nấu hoành thánh.
Cũng may trước khi về quê Thang Nguyên có trữ kha khá thực phẩm ở ngăn đông, nếu không thân xác ngàn vàng của cậu sẽ bị bỏ đói thành xác ướp mất.
Cậu đang trong thời kỳ dậy thì quan trọng đó! Không đủ dinh dưỡng sao mà được.
Ngày Thang Nguyên về đến Cận gia, Cận Vu Thân gửi tin nhắn cho Thang Chi Niệm hỏi khi nào cô trở về.
Thang Chi Niệm cảm thấy từ "trở về" này được dùng rất kỳ quái.
Cô vốn không thuộc về thành phố Hằng Dự, càng không thuộc về Cận gia.
Có lẽ Cận Vu Thân hỏi câu hỏi này không có ý gì, chỉ do cô suy nghĩ nhiều thôi.
Suy nghĩ hồi lâu, sau cùng Thang Chi Niệm thấy chột dạ, nên không trả lời Cận Vu Thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!