Sau khi về quê, Thang Chi Niệm vẫn duy trì thói quen dậy sớm mỗi ngày.
Sống ở một thị trấn nhỏ được bao quanh bởi sông núi, không khí trong lành. Cô đi ngủ sớm và thức dậy vào khoảng sáu giờ sáng, ngay trước bình minh. Cô vo gạo nấu cháo trước, sau đó đi vào kho cạnh bếp lấy vài quả bí ngô, băm nhỏ cho vào xô, chuẩn bị thức ăn cho gà và lợn.
Tối hôm qua nhìn thấy tin nhắn của Cận Vu Thân, Thang Chi Niệm không trả lời, chủ yếu là vì đã lâu quá rồi, cũng đã khuya nên sợ làm phiền cậu. Ban đầu định sáng ra lúc cho thỏ ăn sẽ chụp lại vài tấm hình thỏ gửi cho Cận Vu Thân, nhưng ngay khi thức dậy mặc quần áo rồi nấu ăn… xoay qua xoay lại lại quên béng mất.
Đến khi cho thỏ ăn mới nhớ ra chuyện này, nhưng lại quá lười để chạy lên lầu lấy điện thoại, nên đành thôi vậy.
Thang Chi Niệm nghĩ là, chắc Cận Vu Thân nhất thời hứng thú muốn xem con thỏ thôi, sau tin nhắn hôm qua cậu cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa, chắc cũng không để ý. Hơn nữa, thỏ cũng không phải cái gì thú vị lắm, lần sau chụp cũng được mà.
Trong lòng định là lần sau, nhưng không bao giờ nhớ được lần sau sẽ là khi nào.
Nhân dịp kết thúc kỳ thi cuối kỳ trường trung học Số 1 của quận, Thang Chi Niệm bắt xe buýt một chuyến ra quận. Trước tiên là ghé thăm cô Trần chủ nhiệm lớp, mua một ít trái cây và một bó hoa cẩm chướng.
Chuyến này Thang Chi Niệm đặc biệt đến thăm cô Trần, cũng nói rất nhiều chuyện với cô.
Cô Trần động viên Thang Chi Niệm khám phá cuộc sống của chính mình, cô giáo nói rằng việc học hiển nhiên rất quan trọng, nhưng kiến thức phong phú và tầm nhìn mở rộng thường không thể chỉ cảm nhận được từ sách vở.
Thang Chi Niệm rất may mắn, khi cô ở giai đoạn này có thể tiếp xúc với những người và những thứ vượt xa đẳng cấp của mình.
Rất lâu trước đây, cô từng đọc một bài viết, nói rằng sinh viên sống ở Bắc Kinh có thể đến bảo tàng để học, nhưng đại đa số người có thể cả đời cũng không được đến Bảo tàng Bắc Kinh.
Bản thân thế giới này là không công bằng, nhưng giữa người với người thực ra không có gì để so sánh. Có người khao khát cuộc sống giàu có, có người lại thích niềm vui đơn giản.
Chi bằng nhìn vào bản thân mình có những gì, thay vì mù quáng so sánh những gì mình không có. Cá không thể bay lượn tự do trên bầu trời như chim, nhưng chúng có thể bơi lội nhàn nhã dưới nước.
Cô Trần cho rằng không ai có thể đưa ra câu trả lời chuẩn mực nhất về việc giáo dục theo hướng thi cử là tốt hay xấu, nhưng đối với những người bình thường, học tập vẫn là lối thoát duy nhất trong cuộc sống này.
Nhưng Thang Chi Niệm luôn thắc mắc, cái gọi là lối thoát là gì?
Là để có được một công việc tốt hơn? Kiếm được nhiều tiền hơn? Hoặc để mọi người coi trọng hơn?
Nếu cái giá phải trả của một công việc tốt là phải hy sinh sức khỏe thể chất và tinh thần thì công việc đó có còn quan trọng nữa không? Nếu kiếm được nhiều tiền hơn nhưng không có thời gian để tiêu thì kiếm nhiều tiền như vậy có ý nghĩa gì?
Thang Chi Niệm không có những mục tiêu cao cả như thế, cô chỉ muốn kiếm bữa cơm ăn, có thể chăm sóc gia đình, vui vẻ hạnh phúc.
Ở độ tuổi của cô có rất nhiều mâu thuẫn và bối rối, không thể nhìn thấy tương lai rõ ràng. Cách tốt nhất lúc này là lắng nghe ý kiến của tiền bối với tinh thần cởi mở. Bởi vì cô không nghĩ mình có thể tạo ra một khung trời mới, tạo ra một cuộc sống độc nhất.
Có thể một ngày nào đó cô sẽ có câu trả lời của riêng mình, đến lúc đó sẽ có sự lựa chọn khác.
Sau khi gặp cô Trần, Thang Chi Niệm đã hẹn một số bạn cùng lớp chơi chung trước đây cùng đi ăn vặt, vô tình gặp được Quách Chấn và bạn cùng bàn của cậu ta.
Đã hơn nửa năm không gặp, Quách Chấn dường như đã cao hơn rất nhiều. Lúc đầu có lẽ chỉ cao mét bảy, nhưng bây giờ chắc được mét tám rồi. Điều này khiến Thang Chi Niệm nghĩ đến Cận Vu Thân. Ở cùng độ tuổi, Cận Vu Thân cao một mét tám mươi tám, quả thực có hơi cao. Tuy nhiên, chiều cao của cậu sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu, tỷ lệ cơ thể rất cân đối, các đường cơ bắp cân xứng, vừa nhìn là biết khỏe khoắn thích vận động.
"Thang Chi Niệm, là cậu thật hả! Cậu về rồi hả!" Quách Chấn có vẻ hơi ngượng ngùng, cũng có chút phấn khích và bối rối. Cậu ta cảm thấy Thang Chi Niệm trước mặt đã thay đổi rất nhiều, nhưng cụ thể lại không xác định được là thay đổi gì, rõ ràng vẫn là vẻ ngoài như vậy, nhưng hình như xinh hơn.
"Ừm, tôi được nghỉ sớm hơn." Thang Chi Niệm thản nhiên nói: "Quách Chấn, cậu đẹp trai hơn rồi!"
Những lời này khiến mặt Quách Chấn đỏ bừng.
Các bạn cùng lớp bên cạnh đều hùa theo nói đùa: "Quách Chấn, cậu đừng đỏ mặt chứ!"
"Ây da, trai đẹp xấu hổ rồi!"
"Ha ha ha, Thang Thang, sao cậu lại nói ra sự thật này chứ?"
Quách Chấn không hề tức giận với các cô gái, vừa khéo đã đến giờ ăn, nên cậu ta nói mời họ ăn cơm.
Thang Chi Niệm từ chối lời mời chiêu đãi của Quách Chấn, là cô hẹn mọi người ra, sao có thể để Quách Chấn mời khách được, nhưng có rủ cậu đi cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!