Về nhà, dù chặng đường có xa xôi, núi cao sông dài, cảm giác trở về nhà cũng đủ bù đắp cho những thăng trầm trên đường đi.
Đi máy bay, so với lộ trình xe lửa là 34 tiếng, được rút ngắn tận 31 tiếng. Lên máy bay lúc 8 giờ 30, tới Tứ Xuyên vào lúc 11 giờ 30 phút trưa.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Thang Chi Niệm đi máy bay, nhưng có sự chỉ dẫn của Cận Vu Thân nên suốt đường đi không gặp phải bất kỳ vấn đề. Sau khi hạ cánh, cô đi theo đám đông ra ngoài, đi theo tấm biển phía trên đầu, thuận lợi lấy được hành lý.
Quá phấn khích đến mức quên mất lời dặn của Cận Vu Thân tại sân bay Hằng Dự. Thang Chi Niệm ăn trưa trên máy bay, vội vàng đến bến xe bắt xe buýt về quận thành. Lộ trình ngồi xe chỉ hai tiếng, cũng không quá dài, đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại, ngủ một giấc là đến nơi.
Nhạc chuông điện thoại vang lên khi xe buýt đang chạy, là Cận Vu Thân.
"Đến rồi?"
"Đến rồi đến rồi."
"Trên đường đi có gặp phải vấn đề gì không?"
"Không có."
"Bây giờ đang làm gì?"
"Tôi đang ngồi trên xe buýt."
"Đi đường cẩn thận."
"Ừm! Tạm biệt."
Cận Vu Thân vốn định nói "có vấn đề gì thì liên hệ tôi", nhưng không ngờ bên tai lại truyền đến tín hiệu cuộc gọi đã bị cúp.
Thả ra là bay chứ gì.
Khi thực hiện cuộc gọi này, Cận Vu Thân vừa ăn xong bữa trưa. Đã 12 giờ trưa rồi, theo lý mà nói Thang Chi Niệm đã hạ cánh xuống thành phố Tứ Xuyên, nhưng cô lại không gọi điện cho cậu.
Có lẽ là đã đi lấy hành lý rồi.
Cận Vu Thân kiên nhẫn chờ đợi, ăn không ra mùi vị gì.
Thang Nguyên nhận thấy Cận Vu Thân không tập trung, nhìn thấy bát cơm chưa ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống xem điện thoại, liền hỏi: "Không hợp khẩu vị của cậu sao?"
"Vẫn được."
Cận Vu Thân ăn đại vài miếng rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.
Căn nhà rất lớn, Cận Vu Thân vốn cũng không cảm thấy trống trải gì, nhưng bây giờ nghĩ đến Thang Chi Niệm đi vắng, đột nhiên cảm thấy rất buồn chán. Gọi cho Tạ Bành Việt hỏi anh ấy đang làm gì.
Cái miệng của Tạ Bành Việt dùng một từ miêu tả gọi là "đê tiện": "Đang nhớ cậu."
"Cút, ghê tởm chết được."
Tạ Bành Việt cười ha ha: "Định đi đánh bóng, Sướng Sướng cũng đến, cậu đến không?"
"Gửi tôi định vị."
"Ối, bây giờ dễ hẹn được vậy sao?"
"Không nói nhảm sẽ chết hả?"
"Gửi định vị cho cậu rồi, đến mau."
"Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!