Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Đầu tháng 12, thành phố Hằng Dự có xu hướng giảm nhiệt rõ rệt, Thang Nguyên tranh thủ dẫn Thang Chi Niệm đi mua mấy bộ quần áo mùa đông.
Quần áo đều do Thang Chi Niệm tự chọn, trong mấy tháng qua, "thẩm mỹ" của cô đã cải thiện rất nhiều, trên người cô không còn chồng chất màu đỏ, cam, vàng, xanh nữa.
Đơn giản hơn, không phô trương, có phong cách, trông sang trọng hơn hẳn. Cô thích nhất màu trắng, nhưng màu trắng dễ bám bẩn và khó xử lý, nên cô quyết định chọn màu đen, màu có độ tương phản lớn nhất.
Thang Nguyên hiếm khi trò chuyện về tương lai với Thang Chi Niệm: "Đợi khi con thi đậu vào một trường đại học tốt, mẹ sẽ nghỉ việc ở Cận gia. Lúc đó tiết kiệm được một ít tiền, có thể về quê nhà kinh doanh nhỏ. Bà ngoại con ngày càng già rồi, mẹ cũng tiện chăm sóc bà hơn."
Thang Chi Niệm gật đầu, mong muốn sớm đến kỳ nghỉ đông để cô có thể về quê gặp bà ngoại.
Mấy ngày trước, Thang Chi Niệm gọi điện cho bà ngoại thì nghe tin bà bị cảm.
Bà ngoại tuổi ngày càng cao, không còn là người phụ nữ mạnh mẽ như hồi còn trẻ nữa. Giờ chỉ một cơn cảm nhẹ cũng phải một tháng mới khỏi bệnh.
Thang Chi Niệm biết bà ngoại bị bệnh nên rất lo lắng, gần như ngày nào cũng gọi điện cho bà để thăm hỏi diễn biến bệnh tình.
Ngược lại bà ngoại lại khuyên Thang Chi Niệm yên tâm, chỉ là cảm xoàng thôi, không chết được đâu.
"Nhổ đi nói lại, gì mà nhắc chết với không chết chứ." Thang Chi Niệm không thích nghe từ này.
Bà ngoại rất lạc quan: "Mọi người đều sẽ chết, chỉ là sớm hay muộn thôi."
Thang Chi Niệm không thể tưởng tượng được bà ngoại sẽ bỏ mình lại, nhưng ý nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu cô, khiến trái tim cô đau nhói.
Bỗng dưng nhớ đến Cận Vu Thân, cậu nói, "Vì quá yêu thích, không tưởng tượng được sau khi nó rời đi thì tôi sẽ thế nào."
Thang Chi Niệm cũng không thể tưởng tượng được cô sẽ thế nào sau khi bà ngoại rời đi. Vì vậy, trong thời gian có hạn, gặp một lần ít đi một lần, nên cô không muốn lãng phí nữa.
Từ sau khi gia nhập ban nhạc do Tạ Bành Việt thành lập, Thang Chi Niệm thỉnh thoảng lại phải xuống tầng hầm của tòa nhà văn nghệ để luyện hát. Nói là đang luyện hát nhưng thực ra cô được yêu cầu hát một vài bài.
Thang Chi Niệm không có bất kỳ kỹ năng ca hát nào, bởi vì giọng hát của cô đã quá tốt rồi, giống như một học sinh giỏi chỉ cần nhìn qua đề bài là biết cách giải, không cần phải luyện tập nhiều lần.
Các thành viên của ban nhạc phụ trách đệm đàn cho Thang Chi Niệm, hầu hết thời gian cô đều ngồi trên một chiếc ghế cao và chậm rãi hát.
Mấy người cùng nhau hòa tấu tạo thành một bữa tiệc bổ mắt bổ tai.
Thiết bị của phòng luyện hát dưới tầng hầm đều do chính học viên tự mua, không nên coi thường thiết bị ở đây, lấy chiếc micro làm ví dụ, nó có giá bảy con số.
Sau khi biết Thang Chi Niệm gia nhập ban nhạc của Tạ Bành Việt, Chu Hiểu Dao cũng theo đến nghe cô hát. Tất nhiên, một lý do quan trọng hơn là có thể gặp đàn anh Kelsen.
Trong khoảng thời gian này, Tạ Bành Việt bận rộn với công việc của ban nhạc, phần lớn công việc của câu lạc bộ kịch đều giao cho phó quản lý, nên không có nhiều thời gian đến gặp anh.
Thang Chi Niệm biết tâm tư của Chu Hiểu Dao nhưng không vạch trần mà còn cố ý tạo ra một số cơ hội cho bọn họ.
Thế là vào một ngày nọ, Thang Chi Niệm hỏi riêng Tạ Bành Việt mẫu người con gái anh thích như thế nào.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
Tạ Bành Việt cũng thẳng thắn trả lời: "Xinh đẹp."
Thang Chi Niệm chặc lưỡi: "Không ngờ anh lại nông cạn như vậy!"
Tạ Bành Việt khó hiểu: "Thích người đẹp là nông cạn hả? Vậy anh hỏi em, em thích bông hoa đẹp hay bông hoa xấu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!