Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Đêm qua tôi đã mơ về Mao Mao.
Mao Mao là một chú chó mực mà tôi đã nuôi được mười năm, từ năm tôi bốn tuổi đến năm mười bốn tuổi. Nó là một con chó nhỏ rất hung dữ với người ngoài, nhưng luôn vẫy đuôi nhiệt tình với bà ngoại và tôi.
Mao Mao luôn thích lặng lẽ ở bên cạnh canh tôi ngủ, bà ngoại không cho leo lên giường thì nó sẽ ngoan ngoãn cuộn tròn ở cuối giường.
Nhưng một ngày nọ, nó đột nhiên không muốn ở cạnh tôi nữa, nhất quyết đòi ở ngoài nhà. Tôi đến ôm nó, nhưng kiểu gì nó cũng không chịu.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy nhưng không thấy Mao Mao đâu. Tôi tìm đi tìm lại và tìm thấy nó dưới chân cầu tối tăm ẩm ướt ở lối vào làng. Nó lặng lẽ nằm đó, chú chó trước giờ luôn hoạt bát năng động trở nên lạnh ngắt và cứng đờ.
Thì ra nó đã biết trước nó sắp chết rồi.
Để không làm tôi buồn và đau lòng, nó chạy ra ngoài một mình, lặng lẽ nhắm mắt lại.
—— [Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]Có một tờ lịch năm ở quê nhà của Thang Chi Niệm được dán trên tường, mỗi ngày trong mười một tháng của một năm được thu gọn trong một tờ giấy.
Năm này qua năm khác, tờ lịch vẫn dán trên tường, không ai xé ra, tờ giấy đỏ tươi cũng chuyển sang màu trắng ngà, thời gian như bị giam cầm trên tường như thế này.
Bây giờ Thang Chi Niệm có một cuốn lịch để bàn, đặt trên bàn học của mình, lật một trang là một tháng.
Từ cuối hạ đến đầu đông, Thang Chi Niệm bất giác đã ở thành phố Hằng Dự được hai tháng. Ai cũng nói mấy hai mươi tám ngày để hình thành một thói quen, bây giờ cô đã gần như hòa nhập hoàn toàn vào trường Quốc tế Hằng Dự, cũng làm quen được nhiều bạn mới. Một số người không thể làm bạn, cô cũng không gượng ép.
Vào giữa tháng Mười một, một đợt rét tràn vào thành phố Hằng Dự. Cái lạnh ở thành phố Hằng Dự không chỉ đơn thuần là lạnh, mà còn xen lẫn sự ẩm ướt đến nhức nhối, không khí hít vào dường như bị bao bọc bởi những giọt nước dày đặc.
Điều khiến người ta ớn lạnh hơn cả thành phố Hằng Dự là thành tích của Thang Chi Niệm. Quá tệ, quá yếu, điểm số quá khó coi.
Sau mấy bài kiểm tra nhỏ của từng môn, Cận Vu Thân cầm bài kiểm tra của Thang Chi Niệm lên, vẻ mặt nghiêm nghị không chịu nổi, lạnh lùng nói: "Chi bằng cậu về nhà ngủ cho rồi."
Nếu nói Thang Chi Niệm lúc đầu đi học bị điểm thấp vì chưa quen với hệ thống chương trình giảng dạy của các trường quốc tế thì Cận Vu Thân vẫn có thể hiểu được.
Nhưng bây giờ Thang Chi Niệm vẫn bị điểm kém như vậy, Cận Vu Thân nghi ngờ đầu óc của cô có vấn đề.
Nhưng xét theo sự tiếp thu tiếng Anh của Thang Chi Niệm thì đầu óc của cô chắc không có vấn đề gì.
Cận Vu Thân không hiểu.
Thang Chi Niệm hoàn toàn không cảm thấy thất vọng vì mình bị điểm kém, ngược lại liếc nhìn Chu Hiểu Dao đang chau mày, cô phì cười.
Cận Vu Thân đặt bài thi xuống, nghiêng đầu nhìn Thang Chi Niệm với vẻ khó tin: "Không phải. Tôi có nghe nhầm không? Cậu vừa mới cười hả?"
Thang Chi Niệm thu lại ý cười, ngồi ngay ngắn: "Không có."
Cận Vu Thân nheo mắt, cuộn bài thi trong tay, gõ vào trán Thang Chi Niệm không chút khách sáo, "Với thành tích này của cậu, kiếp sau mới đi Mỹ nha."
Thang Chi Niệm vốn đâu có ý định đi Mỹ.
Nhưng Cận Vu Thân nghiêm túc phê phán thì cô cứ chăm chú lắng nghe thôi.
Bất kể đúng hay sai, học sinh cãi lại giáo viên sẽ luôn bị đánh giá là trả treo, thiếu tôn trọng giáo viên. Để tránh rắc rối và phiền phức, im lặng là cách bảo toàn tốt nhất.
Ngược lại, Diệp Khai Sướng đang ngồi bên cạnh xem trò vui cười nói: "Zak, học trò bị điểm kém, thầy giáo như cậu cũng có trách nhiệm."
Cận Vu Thân lạnh mặt, ném bài thi lên bàn Thang Chi Niệm: "Liên quan gì đến tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!