Chương 26: Chúng ta kết bạn nhé

Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

___________________________

Cay chút cũng tốt, dù gì cái miệng của Cận Vu Thân cũng có thể không cần, coi như cho cậu nếm chút mùi.

Nhưng Thang Chi Niệm vẫn không dám rề rà, vội vàng đi tìm nước đá.

Diệp Khai Sướng rất ngạc nhiên khi biết Cận Vu Thân ăn cay: "Cậu ấy không sao chứ?"

Thang Chi Niệm càng ngạc nhiên hơn trước phản ứng của Diệp Khai Sướng: "Ăn có chút ớt thôi mà." Không chết được đâu.

Đối với một người lớn lên trong môi trường ăn cay như cô, vị cay giống như muối, một thứ gia vị không thể thiếu trong mỗi bữa ăn.

Cận Vu Thân vừa cắn một miếng liền nôn ra, có thể vị giác còn chưa được nếm kìa.

Nhưng Thang Chi Niệm không biết, Cận Vu Thân là kiểu người ăn mì gói thịt bò kho cũng không thêm dầu, vì cảm thấy cay.

Những người Hằng Dự tội nghiệp, số phận họ sẽ không có duyên ăn những món mỹ vị nhân gian như cá kho Tứ Xuyên, gà cay Trùng Khánh, mao huyết vượng, đậu phụ Ma Bà… rồi.

Thang Chi Niệm vốn tưởng rằng mình sẽ bị Cận Vu Thân hành quyết ngay tại chỗ, nhưng thay vì tức giận lại hỏi cô: "Cay vậy mà cậu ăn được hả?"

Thang Chi Niệm vẻ mặt vô tội gật gật đầu.

"Thời gian này ở Hằng Dự cậu ăn uống có quen không?" Cậu nghiêm túc nhìn cô, môi đỏ bừng vì cay, ngẩng đầu uống một ngụm nước đá.

"Ăn quen."

"Khả năng thích nghi tốt nhỉ."

Cận Vu Thân lại uống thêm một ngụm nước, nhưng không ngờ lại bị sặc, bắt đầu ho dữ dội.

Thang Chi Niệm vô thức bước tới vỗ nhẹ vào lưng Cận Vu Thân.

Bờ vai của cậu rộng lớn, phần lưng tựa như một ngọn núi. Cách lớp áo mỏng, dường như có thể cảm nhận được hơi ấm của làn da.

Cận Vu Thân ho rất dữ dội, đến mức cả lồng ngực cũng rung lên.

Thang Chi Niệm có chút áy náy: "Cậu không sao chứ?"

"Không chết được." Cận Vu Thân bóp méo nửa chai nước khoáng còn lại tiện tay ném thẳng vào thùng rác. Má cậu hơi ửng đỏ vì vừa mới ho xong.

Tiếp đến Thang Chi Niệm không dám lơ là, cô cẩn thận nướng thịt cho Cận Vu Thân, lấp đầy bụng của đại thiếu gia trước đã rồi tính tiếp.

Tạ Bành Việt đứng bên cạnh dõi theo toàn bộ quá trình, thì thầm với Thang Chi Niệm: "Em biết không? Zak lúc nhỏ vì tham ăn đã ăn đồ có chút cay, sau đó cậu ấy bị viêm dạ dày phải nằm viện hơn nửa tháng."

"Không phải chứ!"

"Thật đó, lừa em làm gì. Cậu ấy sinh non mà, nên có yêu cầu rất gắt về chế độ ăn uống."

Thang Chi Niệm nghe xong thở dài, liếc nhìn người vừa mới bị cay đến bốc khói cách đó không xa.

Cậu chủ mỏng manh dễ vỡ thế này sao mà được đây.

Bãi cỏ của khu cắm trại có rất nhiều hoa hồng Trung Hoa, loài hoa Wedgwood màu hồng quý hiếm, được chăm sóc rất tinh tế. Những bông hoa màu trắng hồng điểm xuyết giữa những chiếc lá xanh, giống như những chú yêu tinh hiền lành trú ngụ trong đó, khiến người ta không khỏi phải ngắm nhìn lâu hơn.

Cận Vu Thân nghiêng người nhìn những bông hoa, nhưng đầu ngón tay lại bị những chiếc gai nhọn trên thân đâm vào, máu đỏ tươi rỉ ra. Cậu lập tức lau máu đi, gọi Diệp Khai Sướng với vẻ mặt vô lại: "Hoa trong vườn của cậu làm tôi bị đau rồi, cậu xem mà bù đắp cho tôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!