i Niệm đến từ thành phố Tứ Xuyên?
Này rõ ràng là kiếm chuyện mà.
Tạ Bành Việt đứng bên cạnh cũng chú ý thấy Cố Hình nói chuyện với Thang Chi Niệm.
Tạ Bành Việt và Cận Vu Thân như con sâu trong bụng nhau, cũng không có thiện cảm gì với người tên Cố Hình này. Nếu nói phản cảm thì cũng không đến mức đó, coi như người qua đường thôi.
Tạ Bành Việt bỡn cợt cười ra tiếng: "Sao hả? Không thích tên đó?" Ám chỉ Cố Hình.
Cận Vu Thân hừ nhẹ: "Xứng hả?" Cậu còn không để mắt tới.
Tạ Bành Việt hiểu ý, đưa tay về phía Diệp Khai Sướng đang nói chuyện với ai đó, gọi bằng tên tiếng Anh: "Wilx, đi thôi."
Diệp Khai Sướng chạy bước nhỏ đến, tháo kính nắn nắn xương mũi rồi hỏi: "Zak thì sao? Không đi cùng?"
Cận Vu Thân nhìn về phía Cố Hình và Thang Chi Niệm: "Các cậu đi trước đi."
Diệp Khai Sướng và Tạ Bành Việt nhìn nhau cười: "Hiểu rồi, phải đợi cái đuôi nhỏ."
"Cái đuôi nhỏ?"
"Anh còn chưa biết hả?" Diệp Khai Sướng khoác vai Tạ Bành Việt, "Có chuyện để tám rồi."
Cận Vu Thân không lên tiếng, sắc mặt khá bình tĩnh, nhìn Cố Hình và Thang Chi Niệm như đang xem kịch. Phòng tập đang bật máy điều hòa, người đang đầm đìa mồ hôi, lúc này đã mặc một chiếc áo khoác thể thao, từ từ kéo khóa áo bằng bàn tay có thể ôm trọn quả bóng rổ.
Tạ Bành Việt vỗ nhẹ vai Cận Vu Thân, bảo cậu nhanh đến nha, sau đó quay người rời đi cùng Diệp Khai Sướng.
Nhắc mới nhớ, Cận Vu Thân và Cố Hình đã quen nhau từ rất lâu về trước.
Khi Cận Vu Thân còn học lớp 8 chương trình YP5 tại trường Quốc tế Hằng Dự, do cơ duyên nào đó, trường Quốc tế Hằng Dự và một trường cấp hai ở Hằng Dự đã cùng tham gia một hoạt động giao lưu.
Trong sự kiện giao lưu đó, Cận Vu Thân đã gặp Cố Hình.
Lúc đó Cố Hình đang học lớp 8, chiều cao đã nổi bật giữa đám người đồng trang lứa.
Hào quang trên người Cố Hình không giấu được, cậu ấy đi tới đâu cũng sẽ có một nhóm nữ sinh theo sau bàn luận.
Cận Vu Thân có ấn tượng khá tốt với Cố Hình, bởi vì trong cuộc thi mở rộng sân chơi, Cố Hình đã giành được vị trí thứ nhất, còn vì giúp đỡ người khác mà tay bị thương.
Khi nhìn thấy Cố Hình bị thương, Cận Vu Thân cố tình mang theo hộp y tế qua, vốn muốn nhân cơ hội này kết bạn.
Ai ngờ, Cố Hình kiểu như Cận Vu Thân nợ mình năm triệu vậy, nhìn cũng không thèm nhìn.
Vào một ngày tháng Năm, mặt trời ở thành phố Hằng Dự nóng như thiêu đốt, Cận Vu Thân đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, còn cầm theo một cây dù hoa li ti không biết tìm đâu ra che nắng cho mình.
Cả người cậu toát ra vẻ cậu chủ yếu đuối, vừa sợ nắng vừa sợ nóng, hiếm khi chủ động nhưng không ngờ lại bị người ta đối xử lạnh nhạt.
Cận Vu Thân bức bối gần chết, kiềm chế hỏi: Người anh em, tôi đắc tội gì cậu sao?
Chờ được một lúc, Cố Hình mới hừ lạnh nói: Không cần đâu, gia cảnh chúng ta quá khác biệt, không làm bạn được.
Câu trước không khớp câu sau này của Cố Hình thực sự khiến Cận Vu Thân sửng sốt trong giây lát.
Không phải, tại sao đột nhiên lại lái sang xuất thân rồi?
Vì Cận Vu Thân không biết rằng trong sự kiện giao lưu lần này, các trường cấp hai trọng điểm đều đang bàn tán về cậu.
Có rất nhiều người so sánh cậu và Cố Hình, cuối cùng kết luận rằng: Cố Hình cố gắng hơn nữa thì có ích gì? Chỉ với xuất thân của Cận Vu Thân đã đánh văng Cố Hình 18 con phố rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!