Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
______________________________
Thang Chi Niệm cũng không phải là người không biết bực mình, chỉ là phần lớn thời gian cô đều che giấu cảm xúc của bản thân, chôn vùi niềm vui hay nỗi buồn trong lòng để người khác không nhìn thấy. Mặc dù cô trưởng thành và tự lập hơn so với các bạn cùng trang lứa nhưng dù sao cô cũng chỉ mới bước sang tuổi mười sáu, vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Cho phép cô thi thoảng có một chút cảm xúc vậy.
Bình thường tâm trạng chán nản của Thang Chi Niệm sẽ không kéo dài lâu. Những cảm xúc bị tổn thương sẽ tự chữa lành và điều chỉnh, nghe một bài hát yêu thích, mở một trang trống trong sổ tay và luyện tập thư pháp một lúc, hoặc bày tỏ cảm xúc của mình trong khu vực bình luận trực tuyến, ngủ một giấc dậy chuyện lại đâu vào đó.
Hai ngày tiếp theo, Cận Vu Thân không hề "quấy rối" Thang Chi Niệm nữa.
Cô vui vẻ thoải mái, một mình trong phòng lặng lẽ ôn tập, chỉ khi ăn cơm mới ra ngoài để thư giãn gân cốt. Về phần Cận Vu Thân đang làm gì, Thang Chi Niệm không quan tâm cũng không tò mò.
Đối với Thang Chi Niệm việc học không có con đường tắt, cô không phải là người có tài năng bẩm sinh, phải giải đề liên tục. Nhưng não bộ của cô có lẽ khá tốt, tốc độ đọc hiểu đề nhanh hơn người bình thường, sau khi học được kiến thức mới, củng cố thêm một chút, thường đều nhớ lâu hơn.
Cô Trần hứa sẽ gửi sách và bài tập của học kỳ này cho Thang Chi Niệm.
Như vậy cô tự học sẽ tiện hơn.
Trong hai ngày cuối tuần, Thang Chi Niệm hỏi Thẩm Tư tài liệu điện tử của các môn của lớp 11, căn cứ vào đó tự học.
Lúc Thang Chi Niệm học ở trường cấp ba bình thường đều có thói quen chuẩn bị bài trước. Về cơ bản hầu hết các kiến thức mới ở giai đoạn chuẩn bị cô đã nắm vững, giáo viên lên lớp sẽ củng cố thêm.
Tiết tự học hiện giờ cũng tương tự như việc chuẩn bị bài trước của trước kia, chỉ là thiếu tiến trình giảng bài của thầy cô. Khi gặp phải một số vấn đề khó tiếp thu và khó hiểu, chỉ có thể suy đi nghĩ lại.
Sáng sớm chủ nhật, Chu Hiểu Dao gửi cho Thang Chi Niệm một tin nhắn, hỏi cô có muốn cùng đi mua sắm không.
Thang Chi Niệm từ chối lời mời của Chu Hiểu Dao. Cách đây không lâu, mẹ đã đưa cô đến trung tâm thương mại để mua sắm, giờ cô không thiếu thốn gì cả. Quan trọng hơn, giá cả ở thành phố Hằng Dự quá cao.
Chu Hiểu Dao thấy Thang Chi Niệm không muốn đi mua sắm, lại đề nghị đi sân diễn tương tác chơi.
Thang Chi Niệm tò mò: [Sân diễn tương tác là gì?]
Chu Hiểu Dao: [Đó là một kiểu biểu diễn nhập vai. Chúng ta có thể tham gia biểu diễn với tư cách là NPC và tương tác với nhân vật chính.]
Nghe có vẻ khá thú vị.
Chu Hiểu Dao nói có một người họ hàng của cô mới mở một sân diễn tương tác, đầu tư gần một tỷ nhân dân tệ.
Thang Chi Niệm sửng sốt, sao cứ hở ra là sử dụng đơn vị đo lường đáng sợ là tỷ? Thành phố Hằng Dự quả nhiên có cách đo lường tiền tệ riêng.
Tuy nhiên, cuối cùng Thang Chi Niệm vẫn từ chối lời mời của Chu Hiểu Dao vì cô không có nhiều tiền tiêu vặt.
Chu Hiểu Dao phàn nàn: [Thang Thang, cậu khó hẹn quá nha!]
Thang Chi Niệm không muốn mình làm bạn quá mất hứng, cân nhắc một lúc rồi nhắn: [Vậy hay cuối tuần sau nha.]
Đợi cô tiết kiệm thêm một ít tiền tiêu vặt đã.
Chu Hiểu Dao: [Được! Quyết định vậy nha!]
Thang Chi Niệm rất khó mở miệng trong chuyện xin tiền mẹ. Thông thường là mẹ tự chủ động chuyển tiền cho cô, cô hầu như không mở miệng xin.
Đừng đánh giá thấp Thang Chi Niệm, cô đã sớm tự mình kiếm được một ít tiền rồi.
Khi còn rất nhỏ, cô đã chứng kiến bà ngoại bán những thùng giấy bỏ đi và phế phẩm trong nhà để đổi lấy một ít tiền. Thế là lúc rảnh rỗi không có gì làm, cô sẽ đi nhặt các loại chai lọ. Mấy chục chai gom về cũng không bán được mấy đồng, nhưng mấy đồng này dù ít cũng vẫn là tiền. Cô tuổi còn nhỏ, cũng rất mê các loại quà vặt, dùng mấy đồng đó đổi lấy mấy bịch que cay không biết xuất xứ, ăn vào rất thỏa mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!