Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Thang Chi Niệm khựng lại, không chắc chắn nhìn Cận Vu Thân, trong mắt đầy sự nghi hoặc.
Với thân phận của cô, việc ngồi ở hàng ghế sau cùng cậu rõ ràng là không phù hợp.
Không biết lúc này cậu lại nổi hứng muốn làm gì nữa.
Chắc chắn không có gì tốt.
"Ngơ ra đó làm gì? Lên xe đi." Cận Vu Thân còn chu đáo mở cửa xe, bộ dạng ngạo nghễ của cậu nhìn chẳng không tốt lành gì.
"Cậu muốn làm gì?"
"Có thể làm gì? Đem cậu đi bán." Cận Vu Thân hiếm khi cong môi cười, hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, môi cũng hồng hào. Nụ cười này trông rất vô hại, thậm chí còn mang hương vị nắng ấm.
Hai người họ là bạn học cùng trường cũng là bạn cùng bàn, còn sống chung dưới một mái nhà, tần suất chạm mặt rất nhiều. Sau một thời gian tiếp xúc, Thang Chi Niệm đại khái đoán được một chút tính tình của Cận Vu Thân. Bản chất cậu không xấu, chỉ là một cậu chủ được gia đình chiều hư, ngang bướng và ngỗ ngược.
Cửa sau vẫn đang mở.
Chú Lý cũng đang đợi.
Thang Chi Niệm hơi do dự, rồi vẫn khom người lên xe.
Cận Vu Thân biếng nhác dựa vào ghế, cụp mắt nhìn xuống đầu gối của Thang Chi Niệm, cô đang mặc một chiếc váy đồng phục xếp li, thêm một chiếc quần legging bên trong, không mang vớ da, vết bầm tím trên đầu gối trái vẫn hiện rất rõ.
Hôm qua khi Thang Nguyên phát hiện hỏi chuyện, Thang Chi Niệm nói dối mình đi đường bất cẩn nên bị té.
Sau khi xe khởi động, Cận Vu Thân đột nhiên hỏi tiến độ tiếng Anh của Thang Chi Niệm mấy ngày nay thế nào.
Bất chợt bị kiểm tra đột xuất, tim Thang Chi Niệm đập mạnh, dáng vẻ học sinh xấu hổ gặp phải giáo viên nghiêm khắc nhìn chằm chằm Cận Vu Thân.
"Sao hả? Trên mặt tôi có chữ?" Cận Vu Thân hỏi rất bài bản.
Thang Chi Niệm nói: "Không có."
"Mấy ngày nay tổng cộng học được mấy bài văn?"
"Năm bài." Tần suất mỗi ngày một bài.
"Rất tốt." Cận Vu Thân nhắm mắt lại, "Giờ trả bài cho tôi nghe."
Con người này đúng kiểu nổi hứng bất chợt, nghĩ gì làm đó.
Thang Chi Niệm im lặng, nhìn Cận Vu Thân với ánh mắt có chút bất mãn.
Không đợi Cận Vu Thân nói, cô đã chủ động hỏi: "Cậu định dạy tôi tiếng Anh hả?"
Cận Vu Thân không đáp mà hỏi ngược lại: "Ý gì?"
"Lần trước kêu tôi nghe một trăm lần, tôi hoàn thành rồi."
"Ừ." Cận Vu Thân lộ vẻ hài lòng, "Vậy nên muốn tôi khen cậu rất giỏi hả bạn học Thang Thang?"
"Không cần, nhưng tôi thấy cậu rất vô trách nhiệm." Thang Chi Niệm nghiêm túc nhìn chằm chằm Cận Vu Thân, cô vẫn đang đeo khẩu trang, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia lộ ra vẻ bướng bỉnh và chân thành, "Nếu cậu không muốn dạy, tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu đã đồng ý thì cậu nên dạy tôi đàng hoàng chứ. Cậu cứ bữa đực bữa cái thế này, chỉ làm lỡ việc học của tôi thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!