Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
_________________________________
Nghe "Sign of the Times", tôi như lạc vào một khu rừng nơi yêu tinh sinh sống. Nơi đây mộng mơ, bồng bềnh và mọi thứ đều khác hẳn với thế giới thực tại. Tôi không chắc liệu mình có thể tham gia bữa tiệc ma thuật hoành tráng của họ hay không, nhưng trước tiên tôi phải ăn một bữa ngon để bổ sung năng lượng.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]Mới đầu Thang Chi Niệm thực sự không để ý Cận Vu Thân, cho đến khi cô bật phần đọc tiếng Anh được cậu ghi âm lại. Tròn vành rõ chữ, du dương trầm bổng, phát âm chuẩn giọng Mỹ. Đây rõ ràng là bản mẫu có sẵn, không chê vào đâu được, cô chỉ cần học theo, luyện nghe nhiều là sẽ tiến bộ.
Nghe một trăm lần có vẻ là nhiều, nhưng đoạn ghi âm có hai phút, cứ xem như đang nghe nhạc, tua đi tua lại, cũng chỉ tầm hơn ba tiếng đồng hồ thôi.
Công bằng mà nói, giọng của Cận Vu Thân nghe rất dễ chịu. Cậu đã qua thời kỳ bể giọng, giọng nói trầm mạnh, lúc hạ thấp giọng nghe như đang bật audio.
Nhưng Thang Chi Niệm có chút hoài nghi, tại sao Cận Vu Thân lại đồng ý phí công phí sức phụ đạo tiếng Anh cho cô?
Có lẽ thật sự là nhất thời nổi hứng rồi.
Trong bữa tối, Thang Nguyên cười vui khi nói về vấn đề này: Nghe lão Lý nói cậu Tiểu Cận còn dạy kèm tiếng Anh cho con hả?"
"Vâng."
"Vậy con phải chăm học hỏi từ cậu ấy."
"Vâng."
Thang Nguyên nhẹ nhõm gật đầu, gắp cho Thang Chi Niệm một miếng thịt kho.
Ngày đầu tiên đến trường, Thang Nguyên rất tò mò về tình hình của con gái mình ở trường nên đã hỏi rất nhiều.
Thang Chi Niệm chọn những câu tốt để trả lời, đã quen với việc báo điềm lành giấu điềm rủi.
Lúc Thang Chi Niệm và bà ngoại sống ở thị trấn, cứ dăm ba hôm là Thang Nguyên sẽ gọi điện để hỏi xem mọi chuyện ở nhà có ổn không, đặc biệt hỏi Thang Chi Niệm ở trường có bị bắt nạt không.
Những đứa trẻ bị bỏ lại rất dễ bị bắt nạt.
Nhớ có một năm, lúc đó Thang Chi Niệm chưa đầy mười tuổi, thằng nhóc mập không biết tốt xấu của nhà hàng xóm đã chạy tới chọc tức cô vì nó thua trong cuộc thi kéo co ở trường: "Có gì ghê gớm đâu! Mày chỉ là đồ con hoang! Ai mà không biết bố mày trốn nợ t. ự t.ử, còn mẹ mày thì bỏ đi theo một người đàn ông khác chứ!"
Thang Chi Niệm cắn chặt răng nghe, cho đối phương một cơ hội: "Hoặc là mày xin lỗi tao, hoặc là bị tao đánh một trận."
Thằng nhóc mập vẫn trơ mặt cười: "Sao hả? Còn dám đánh tao à?"
Có gì mà không dám?
Thang Chi Niệm biết thân hình gầy gò của mình không thể sánh được với tạng người thằng mập đó, nhưng cô biết cách tìm dụng cụ, nhanh tay lẹ mắt nhặt một cây gậy dưới đất, thẳng tay quất vào thằng mập đó một cái "phạch".
Thằng mập đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không dám tin: "Mày đánh thật hả?"
"Đánh giả? Tưởng đang chơi đồ hàng với mày hả?" Thang Chi Niệm vừa nói vừa quất thêm phát nữa.
Cô đánh thật, Thang Chi Niệm tuy nhỏ con gầy gò nhưng nhanh nhẹn, thằng mập mấy lần muốn chống trả, nhưng vừa định cúi xuống nhặt cành cây thì lại bị cây gậy của Thang Chi Niệm quất mạnh vào mu bàn tay, mạnh đến mức để lại các vết hằn đỏ rướm máu, thằng mập đau đến phát khóc.
Cuối cùng, thằng mập chạy ra khỏi nhà Thang Chi Niệm, về mách phụ huynh.
Dù có kêu phụ huynh đến thì làm gì nhau?
Thang Chi Niệm vẫn cầm cây gậy trong tay, tức sôi máu đứng đợi ở cửa nhà mình, ông trời có xuống đây thì cô cũng có lý.
"Nó nói cháu là đồ con hoang! Cháu đã hỏi nó rồi, hoặc là xin lỗi cháu, hoặc là bị cháu đánh. Là nó tự mình ngứa đòn thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!