Zak, chúc cậu sinh nhật tuổi 18 vui vẻ.
- -----------[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]Trong lòng Thang Chi Niệm có một bí mật nhỏ, toàn bộ viết trong bài hát được chia sẻ. Trong thế giới Internet, có rất nhiều người trùng tên tiếng Anh, không ai biết Zak rốt cuộc là ai. Ngay khi một bình luận được đăng lên, nó sẽ như viên đá lặn chìm trong biển cả, cho dù có người nhìn thấy cô viết những tâm tư ấy, cũng không ai biết cô là ai.
Ngày thi xong TOEFL, Thang Chi Niệm trở về Cận gia từ sớm, ở trong phòng mình, cảm giác như vừa thắng một trận chiến, toàn thân đều được thả lỏng.
Ngay sau đó, tuân theo giao hẹn, trông chờ được gặp Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân là nhân chứng cho sự nỗ lực học tiếng Anh của cô bấy lâu nay. Từ lần đầu tiên cậu yêu cầu cô nghe tiếng Anh 100 lần cho đến bây giờ, tiếng Anh của cô đã có những thay đổi kinh ngạc.
Thang Chi Niệm biết ơn Cận Vu Thân từ tận đáy lòng.
Chỉ là, điều mà Thang Chi Niệm không ngờ là, từ chiều đến tối, cô vẫn không đợi được Cận Vu Thân về.
Buổi tối tại bàn ăn, Thang Chi Niệm báo với Thang Nguyên mình đã thi xong, Thang Nguyên động viên cô tiếp tục cố gắng.
Thang Nguyên chưa bao giờ gây áp lực cho Thang Chi Niệm, cũng không truyền cho con gái tư tưởng học hành tốt sẽ có tương lai tươi sáng. Bà dạy Thang Chi Niệm nhiều về tính thực tế và chân thành với người khác, rất nhiều việc cho dù không có kết quả cũng không sao, chỉ cần cố gắng chăm chỉ, sẽ có một ngày thu được thành quả như ý.
Thang Chi Niệm làm như vô tình hỏi Thang Nguyên tin tức của Cận Vu Thân.
Thang Nguyên lắc đầu, nói bà cũng không biết khi nào cậu mới trở về.
Có lẽ phải muộn hơn chút nữa.
Thang Chi Niệm trở về phòng, cầm điện thoại liên lạc với Thẩm Tư. Hôm nay là thứ Bảy, Thẩm Tư được nghỉ ở nhà.
Gần đây cô ấy bận học tiếng Anh, không có thời gian đọc sách ngoại khóa, bây giờ có thể thả lỏng một phần rồi.
Đến đêm khuya, Thang Chi Niệm đặt cuốn sách xuống, nhìn thấy ngoài cửa sổ tối tăm yên ắng.
Xem ra, chắc cậu không về rồi.
Trong khoảng thời gian này, Thang Chi Niệm có gửi tin nhắn cho Cận Vu Thân, nhưng cậu không trả lời.
Trong lòng Thang Chi Niệm ngờ ngợ có gì đó bất ổn.
Cô không trách Cận Vu Thân thất hứa, mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng nhiều hơn lại là dự cảm không hay nào đó.
Bốn giờ sáng ngày hôm sau, Cận Vu Thân gửi lại tin nhắn cho Thang Chi Niệm.
[Không sao.]
Trên gối có tiếng rung, Thang Chi Niệm mở mắt ra.
Bấm vào điện thoại, ảnh đại diện của Cận Vu Thân nằm ở đầu thanh tin nhắn.
Ngay sau đó lại có thêm một tin nhắn mới.
[Xin lỗi, hôm qua có việc đột xuất, quên mang theo di động.]
Thang Chi Niệm: [Xảy ra chuyện gì vậy?]
Cận Vu Thân có lẽ rất ngạc nhiên khi Thang Chi Niệm lại trả lời tin nhắn của mình vào giờ này.
[Đánh thức cậu hả?] Cậu hỏi.
Thang Chi Niệm: [Ừm, tôi có hơi mất ngủ.]
Zak: [Xin lỗi.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!